Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 138: Bánh cuốn hấp



“Thành công rồi!” Bạch Tinh Tinh mừng như điên, ngẩng đầu nhìn Curtis, rồi lại quay đầu về phía Parker, “Parker anh mau đến xem… Trời đất ơi!”

 

Trong phòng lửa cháy bùng lên, ngọn lửa cao đến nửa người, bếp lò và nồi lúc ẩn lúc hiện.

 

“Parker anh muốn đốt nhà à?!” Bạch Tinh Tinh hét lên.

 

Parker đang cho củi vào đống lửa thì tay khựng lại, vội ném củi ra sau lưng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Thôi thôi, anh đến xem này, chúng ta thành công rồi.” Bạch Tinh Tinh vẫy tay gọi Parker.

 

Parker thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy đi tới, ngước mắt liếc Curtis một cái.

 

Curtis cũng lạnh lùng nhìn về phía Parker, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lộ ra vẻ khinh thường.

 

Parker thầm nghĩ: Có giỏi thì đừng có giấu đuôi sau lưng.

 

Bạch Tinh Tinh vô cùng phấn khích, không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, cô hỏi dồn Parker: “Thế nào? Có phải tuyệt vời lắm không?”

 

“Ừm ừm ừm.” Parker liên tục gật đầu, sau đó mới nhìn sang cối xay đá, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

 

Anh thò tay vào bột gạo, dùng hai ngón tay vê vê, nói: “Đây thật sự là gạo sao? Gạo không bị kẹt trong đá à? Đây chỉ là nước ngâm gạo thôi đúng không.”

 

Bạch Tinh Tinh bị nghi ngờ cũng không để tâm, cô cười nói: “Không đâu, khe đá nhỏ như vậy mà. Này anh đừng sờ, tay bẩn thế.”

 

Bạch Tinh Tinh “bốp” một cái đánh vào cánh tay Parker.

 

Parker rụt tay lại, cảm thấy Bạch Tinh Tinh nói có lý, lại hỏi: “Có phải em định làm gạo hấp không? Đem nước này hấp thành thể rắn giống như trứng gà à?”

 

“Anh chỉ biết mỗi món trứng chưng thôi.” Bạch Tinh Tinh nén cười, nói: “Không giống đâu, bột gạo có rất nhiều cách làm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giá mà có thể đưa Parker và Curtis đến thế giới của cô chơi thì tốt biết mấy, phản ứng của hai người họ chắc chắn sẽ rất thú vị.

 

Không bao lâu, một ống tre gạo đã được xay xong, xét đến việc mùa mưa bột gạo không dễ làm, Bạch Tinh Tinh không xay thêm nữa.

 

Sau khi bột gạo lắng xuống, trên mặt nổi một lớp nước trong, cô đổ lớp nước đó đi, sau đó trộn đều bột gạo, rồi dùng vung nồi để tráng bánh.

 

Mở vung nồi đá ra, mùi thơm của cá tôm bay ra, Bạch Tinh Tinh liếc nhìn, khen ngợi: “Parker, lần này anh hấp ngon thật đấy, xem ra sau này vẫn phải hấp lửa lớn.”

 

“Hả?” Parker bắt một con cá ăn, quả nhiên ngon hơn, thịt cá mềm không thể tưởng tượng.

 

Một con cá còn chưa ăn xong, tay Parker lại thò vào trong nồi.

 

Bạch Tinh Tinh vội cầm bát đũa, gắp đầy một bát cá tôm, quay mặt về phía Curtis nói: “Đây là món chúng ta đã làm trước đây, anh chưa ăn qua, nếm thử đi.”

 

“Được.” Curtis lắc lư đuôi rắn đi đến trước mặt Bạch Tinh Tinh, cô sợ anh bị hóc xương cá, bèn gắp một con tôm sông, thổi nguội rồi đút cho anh.

 

Curtis không chút do dự há miệng ăn hết.

 

“Thế nào?” Bạch Tinh Tinh mong chờ nhìn Curtis.

 

“Cũng được.” Curtis nói, thấy trong mắt Bạch Tinh Tinh thoáng qua một tia thất vọng, anh lại nói: “Ngon hơn thịt nướng, ta rất ít khi ăn đồ ăn có vị, rất thích.”

 

Con tôm này ít nhất không khó ăn như thịt nướng, anh cũng thực sự có chút thích, dù sao anh cũng rất ít khi nếm được mùi vị không tệ. Nhưng anh vẫn cảm thấy nuốt chửng cả con mồi trong một miếng mới là sảng khoái và thỏa mãn.

 

Bạch Tinh Tinh cười rạng rỡ, cầm bát đưa cho Curtis, “Vậy anh ăn đi.”

 

Parker mắt thấy một bát thức ăn lớn rơi vào tay con rắn, trong lòng hối hận không thôi, sớm biết vậy đã không đốt lửa to như thế.

 

Bột gạo trên vung nồi có thể thấy rõ đang đông lại, Bạch Tinh Tinh dùng đũa lật thử, bánh quá mềm, vừa động đã nát, phải chia thành nhiều miếng mới lật được hết.