Con tôm hùm trong giỏ tre “lạch cạch lạch cạch” bò lên, sắp lật qua được thành giỏ.
Bạch Tinh Tinh nhanh tay chọc một cái, lại đẩy nó xuống.
Parker: “…”
Curtis: “…”
Đối diện với ánh mắt càng kinh ngạc hơn của hai người, Bạch Tinh Tinh cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha…”
Bạch Tinh Tinh nhớ lại Eve thường xuyên dùng giỏ mây mang theo báo con lên núi chơi, lúc đó không nghĩ nhiều, không ngờ một chi tiết nhỏ như vậy lại liên quan đến phong tục của thế giới thú nhân.
“Em còn chọc…” Parker cảm nhận được sự rung động trong giỏ, tay cũng run lên một chút, anh cúi đầu nhìn dụng cụ dùng để đựng trẻ con lại đang đựng tôm hùm, trên người nổi hết da gà.
Parker đang chuẩn bị đổ con tôm hùm trong giỏ ra, Bạch Tinh Tinh vội đè giỏ lại, cười gượng nói: “Cứ đựng tạm đi, nhặt đủ tôm hùm rồi chúng ta về nhà đổ ra, không sao đâu.”
“Nhưng mà…” Parker liếc nhìn xung quanh, khó khăn lắm trời mới tạnh, các thú nhân đều đã ra ngoài, tạm thời vẫn chưa có ai chú ý đến họ.
“Sẽ bị người khác cười cho c.h.ế.t mất.” Parker lo lắng nói.
Bạch Tinh Tinh bĩu môi.
Curtis sửa lại mái tóc bị gió thổi rối của Bạch Tinh Tinh, dung túng nói: “Muốn dùng thì cứ dùng đi, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”
Parker lập tức sốt ruột, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói chán nản của Bạch Tinh Tinh: “Hay là thôi đi, miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm.”
Không phải Bạch Tinh Tinh thỏa hiệp, chỉ là tôm hùm dù sao cũng là vật sống, người khác nhìn cô, chắc cũng giống như người hiện đại dùng xe đẩy em bé để đẩy chó. Nhưng chó vẫn là bạn tốt của con người, trong giới yêu chó làm vậy cũng coi như bình thường, nhưng nếu bạn dùng xe đẩy em bé để đựng một đống tôm hùm…
Nghĩ lại vẫn thấy rất đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker lập tức chạy về, bưng một cái chậu đá lại đây, “Được rồi, ta đi bắt tôm hùm, Tinh Tinh em đừng động đậy, cẩn thận chúng nó kẹp em.”
“Không sao đâu, em bị kẹp quen rồi.” Bạch Tinh Tinh cười hì hì nói, cô cong eo tìm tôm hùm khắp nơi.
Tôm hùm không có trong thực đơn của thú nhân, chúng ít thịt, vỏ cứng, ăn chúng còn không bằng ăn tôm sông. Do đó, cảnh tượng cả nhà Bạch Tinh Tinh bắt tôm hùm khắp nơi nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thú nhân.
Bởi vì có một con rắn bốn vằn trấn giữ, các thú nhân chỉ dám đứng xa quan sát, không dám dễ dàng đến gần. Curtis nổi tiếng là bảo vệ bạn đời của mình.
Một con gấu nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tiến lại gần.
“Bạch Tinh Tinh, cô bắt tôm hùm làm gì vậy?” Canh Ni gãi gãi mái tóc bù xù hỏi.
Bạch Tinh Tinh nghe tiếng liền thẳng lưng, thấy là Canh Ni, cô cười chào hỏi: “Là anh à, Canh Ni, tôi bắt về ăn.”
Cô gái nói gì đó, Canh Ni không biết, khi nhìn thấy khuôn mặt cô, ánh mắt anh liền đờ đẫn, tay đặt sau gáy, cơ thể như bị điểm huyệt, đứng im bất động.
Đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá, đẹp quá…
Ngoài hai từ này ra, trong đầu Canh Ni không còn bất kỳ âm thanh nào khác, cả người như rơi vào một đám mây mềm mại, cơ thể nhẹ bẫng sắp bay lên.
Nhưng đột nhiên, cơ thể Canh Ni run lên, như thể bị đóng băng, cứng đờ và lạnh lẽo. Ánh mắt anh cứng ngắc di chuyển, đối diện với một đôi đồng tử thú khát máu.
Curtis đứng sau lưng Bạch Tinh Tinh, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào con gấu đang ngây người nhìn bạn đời của mình.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đuôi rắn hơi động một chút, Canh Ni như được giải huyệt, quay người bỏ chạy, rất giống một con chuột bị mèo đuổi, thậm chí trong khoảnh khắc quay người còn để lại một tiếng hét kinh hãi “Úc ~”.
Có thể tưởng tượng được tiếng hét kinh hãi của một con gấu không? Giống như giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ bị hạ thấp tần số, ép thành giọng nam trầm ấm.
Tai tỏ vẻ: Nó muốn ói.