Bạch Tinh Tinh rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe tiếng lạch cạch nấu nướng bên ngoài, trong lòng thấy ngứa ngáy. Nhìn Curtis một lát, Bạch Tinh Tinh cẩn thận dịch chuyển đầu hắn, mất một lúc lâu mới chui ra được.
Đầu Curtis rời khỏi chiếc gối ấm áp, hắn hé lớp màng mắt nhìn Bạch Tinh Tinh một cái rồi lại ngủ tiếp.
Bạch Tinh Tinh quấn da thú đi ra phòng khách. Parker tưởng cô đói bụng nên lại cho thêm mấy thanh củi to vào đống lửa đang cháy lớn, nói: “Vẫn chưa xong đâu, phải đợi một lát nữa.”
“Ồ.” Bạch Tinh Tinh cầm một chiếc khăn lông vắt hơi khô, ngồi xuống bên cạnh Parker, “Em ra xem thôi, tiện thể sưởi ấm một chút.”
Ngửi thấy mùi thức ăn, Bạch Tinh Tinh quả thật thấy đói, bất giác l.i.ế.m môi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Parker thấy vậy liền nói: “Để ta đi hái cho em quả gai để đánh răng.”
Nói rồi, bóng dáng hắn đã lao vào trong mưa. Bạch Tinh Tinh thấy hắn cứ thế mình trần ra ngoài, thầm cầu nguyện rằng bên ngoài không có ai khác.
Cây gai vẫn còn đó, những chiếc lá cứng cáp, bóng như sáp trông càng tươi tốt dưới màn mưa. Parker hái một quả gai có những chiếc gai nhỏ li ti, trên đường về còn hứng được nửa bát nước mưa.
Đưa quả gai và nước cho Bạch Tinh Tinh xong, Parker dùng sức vuốt mạnh đuôi của mình, “Ào” một tiếng, nước văng đầy sàn.
“Cái đuôi này phiền thật, biến thành người cũng không biến mất, làm khô cũng khó,” Parker phàn nàn, rồi ngồi xuống đất quay mặt về phía Bạch Tinh Tinh, đưa đuôi lại gần lửa để hong khô.
Bạch Tinh Tinh cẩn thận đánh răng. Từ khi có cây gai này, cô không còn dùng đến bàn chải và kem đánh răng nữa, trở thành người hâm mộ trung thành của quả gai. Liếc nhìn cái đuôi của Parker, Bạch Tinh Tinh nói không rõ lời: “Cẩn thận kẻo cháy đuôi đấy.”
“Hừ ~” Parker gầm gừ một tiếng không vui trong cổ họng, hắn đâu có ngốc đến thế?
Hong khô đuôi xong, Parker dịch lại gần Bạch Tinh Tinh, dùng đuôi quấn lấy vòng eo thon của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh cúi mắt nhìn chóp đuôi màu vàng kim bên hông mình, tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng không từ chối sự thân mật của Parker.
“Miếng thịt này ngon này, em ăn đi.” Parker một tay xé một tảng thịt nướng vàng rộm, bóng mỡ, đặt vào bát. Biết Tinh Tinh ưa sạch sẽ, hắn cố ý dùng tay không dính mỡ để đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Bạch Tinh Tinh nói khẽ, cầm đũa ăn.
Con hươu này rất béo, lớp mỡ bên ngoài dày, nướng lên đặc biệt thơm. Bạch Tinh Tinh chuyên chọn phần mỡ để ăn, ăn đến miệng dính đầy dầu.
Cũng lạ thật, trước đây cô không bao giờ ăn mỡ, nhưng ở đây sau khi ăn quá nhiều loại thịt thú dai không nhai nổi, cô lại đặc biệt thích thịt mỡ. Tiếc là rất hiếm khi được ăn.
Ăn uống quên cả thời gian, lúc đứng dậy Bạch Tinh Tinh mới thầm kêu không ổn. Tránh khỏi tầm mắt của Parker, cô vạch tấm da thú quấn bên hông ra xem, thôi c.h.ế.t rồi.
Parker khịt khịt mũi, đi tới cửa lấy một ít bùn chà đi vết mỡ, rồi dùng nước mưa rửa sạch. Sau đó, hắn bế Bạch Tinh Tinh lên, đặt cô vào ổ cỏ của mình.
Bạch Tinh Tinh không dám ngồi, chỉ quỳ một nửa trên đống cỏ, cười gượng.
“Để ta đi múc nước.” Parker hăng hái nói, mắt sáng rực. Sáng sớm nay, cuối cùng hắn cũng có cơ hội hầu hạ Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh không thể phản bác, đợi Parker đi ra ngoài, cô lập tức dùng khăn ướt lau nhanh người, thay một tấm da thú khác quấn quanh hông. Đợi Parker quay lại, cô đưa cho hắn chiếc khăn dính máu.
“Em lau khô rồi, anh giặt giúp em chiếc khăn nhé.” Bạch Tinh Tinh mím môi cười, liếc Parker một cái rồi dời mắt sang đống cỏ.
Mặt Parker lập tức xịu xuống, nhận lấy chiếc khăn, giận dỗi vò mạnh nó trong chậu. Sau đó, không cần Bạch Tinh Tinh yêu cầu, hắn chủ động giặt sạch vết m.á.u trên tấm da thú.