“Tinh Tinh, em uống canh đi, ta dùng cá lớn và chim cánh ngắn hầm chung, ngon lắm đó.” Parker dùng muỗng gỗ múc một muỗng canh, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Bạch Tinh Tinh.
Chiếc muỗng này là do Bạch Tinh Tinh tự làm, mất cả ngày trời để đẽo gọt tỉ mỉ, dùng rất tiện tay.
Bạch Tinh Tinh há miệng ngậm lấy muỗng, nước canh hơi nóng lướt qua cổ họng, chảy vào dạ dày, cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Parker còn muốn đút tiếp, nhưng Curtis đã giật lấy cái bát từ tay hắn, “Để ta, ngươi đi múc nước cho Tiểu Bạch lau người đi.”
Parker định nổi nóng, nhưng nghe được nửa câu sau, tinh thần hắn lập tức phấn chấn, vội vàng chạy ra ngoài.
Bạch Tinh Tinh chỉ cần có đồ ăn, ai đút cũng không từ chối, cô uống một hơi hết cả bát canh. Liếm vệt canh còn vương trên mép, Bạch Tinh Tinh cúi đầu, nói nhỏ: “Có phải em vô dụng lắm không?”
Bạch Tinh Tinh nghĩ rằng mình không phải thú nhân, chắc chắn là vì khác chủng tộc nên mới xảy ra tình trạng này, các giống cái khác nhất định không như vậy.
Curtis khó hiểu nhìn Bạch Tinh Tinh một lúc, hồi lâu sau mới hiểu ra, trong mắt ánh lên ý cười không rõ, “Cũng được, sau này rèn luyện nhiều hơn, nhất định có thể giao phối lâu hơn.”
Mặt Bạch Tinh Tinh lập tức đỏ bừng, cô cúi gằm mặt không nói gì. Curtis thấy buồn cười, không nhịn được nâng cằm cô lên, hôn một cách triền miên.
“Hừ!” Parker đặt mạnh chậu đá xuống đất. Curtis l.i.ế.m nhẹ lên môi Bạch Tinh Tinh rồi mới buông cô ra.
“Hết canh rồi,” Curtis nói.
Parker không nói hai lời, cầm bát đi ra ngoài, không lâu sau lại bưng vào một bát đầy.
Curtis tiếp tục đút cho Bạch Tinh Tinh ăn, còn Parker thì giặt khăn, đưa tay định cởi tấm da thú trên chân cô.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh vội ngẩng đầu, “Parker.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Để nó lau cho em, ngoan ngoãn ăn canh đi.” Curtis đưa muỗng canh lại gần miệng Bạch Tinh Tinh hơn một chút, cô đành phải uống hết.
Cơ thể Bạch Tinh Tinh hoàn toàn không còn sức lực, có sự cho phép của Curtis, cô cũng chỉ có thể đồng ý để Parker giúp.
Động tác của Parker cực kỳ nhẹ nhàng, sợ làm cô đau, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Curtis lại rất hung dữ.
Cơ thể của Bạch Tinh Tinh hắn đã từng thấy, nhớ rõ hình dáng ra sao, bây giờ chỗ đó sưng lên một cục, không biết Tinh Tinh đã đau đến mức nào. Xà thú quả nhiên là chủng tộc không biết thương hoa tiếc ngọc.
Trong bầu không khí kỳ quặc, Bạch Tinh Tinh uống hết ba bát canh lớn, cơ thể cũng được Parker lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, cô được quấn một tấm da thú lớn và nằm trong ổ cỏ của Parker.
Curtis duỗi người trong phòng ngủ, ánh mắt dừng lại trên bụng Bạch Tinh Tinh, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Ta đi săn đây.”
Bạch Tinh Tinh đột nhiên không còn sợ rắn nữa, nhìn thấy thân thể rắn của Curtis chỉ cảm thấy xấu hổ, cô vùi mặt vào lớp lông của tấm da thú, “Vâng, anh cẩn thận nhé.”
Curtis đi rồi, Parker liền ôm cả người lẫn da thú của Bạch Tinh Tinh, mong chờ nói: “Tinh Tinh, đợi em khỏe lại chúng ta sẽ giao phối.”
Gương mặt vừa mới bớt nóng của Bạch Tinh Tinh lại đỏ lên, cô lườm Parker một cái, nói: “Ban ngày ban mặt có thể đừng nói chuyện đó được không, lấy giúp em bộ quần áo đi.”
“Sao lại không nói được chứ.” Parker bò đến bên rương gỗ lật tìm quần áo, tìm một lúc mới nhớ ra hỏi: “Em mặc quần áo làm gì? Em đứng dậy nổi à?”
Bạch Tinh Tinh nghẹn lời, càng cảm thấy nằm như vậy thật mất mặt, cô thúc giục: “Nhanh lên, không mặc quần áo em không quen.”
Parker ôm một đống quần áo ra, “Để ta mặc giúp em.”
Bạch Tinh Tinh lập tức hối hận.