Bạch Tinh Tinh cảm thấy khó xử, lại nghe Vinson nói: “Parker khỏe lại ta sẽ đi.”
Bạch Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Parker ở thung lũng Lạc Đà còn có một chỗ ở, anh có thể đến đó ở.”
“Được.”
…
Curtis bắt được một con mồi lớn ngang ngửa hà mã, nhưng chỉ có khung xương to, lượng thịt không thể so với hà mã được. Tự nhiên là Parker làm bếp chính, Curtis giao con mồi cho hắn rồi cuộn tròn lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong phòng tràn ngập mùi thịt nướng, con hổ trắng trong góc khịt khịt mũi, trong bụng vang lên một tiếng ùng ục.
Thơm quá, hắn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy, trông có vẻ rất ngon. Là do hắn đói quá chăng?
Parker thấy lớp ngoài của thịt đã chín, vội vàng xé nhanh một miếng thịt từ trong lửa ra, đặt vào bát đưa cho Bạch Tinh Tinh: “Chín rồi, Tinh Tinh ăn đi.”
Bạch Tinh Tinh nhận lấy bát, vẫy tay với Vinson: “Anh cũng lại ăn đi, tay nghề của Parker tốt lắm, em đảm bảo anh chưa từng ăn món nào ngon như vậy đâu.”
Parker vừa nghe vậy, lông đuôi dựng đứng, con ngươi co lại thành một đường dọc nhìn chằm chằm vào con hổ trắng.
Vinson không do dự, lập tức đứng dậy chạy đến bên đống lửa, ngồi xuống cạnh Parker, hóa thành hình người, ra vẻ sẵn sàng ăn.
Bạch Tinh Tinh cười nói: “Ăn đi.”
Lời nói của cô như một mệnh lệnh, Vinson đang nghiêm túc chờ đợi đột nhiên động thủ, nhanh như chớp xé một miếng thịt lớn từ trên xiên nướng. Parker trợn tròn mắt, lập tức lao tới giằng miếng thịt từ chỗ Vinson.
Vinson ăn rất nhanh, ba hai miếng đã ăn hết miếng thịt trong tay, lại vươn tay xé một miếng lớn khác. Parker cũng tăng tốc độ ăn, ăn đến mức trong cổ họng phát ra tiếng “ư ư”, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống, tay đã vươn ra rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng Bạch Tinh Tinh giật giật, thầm nghĩ: Có cần phải giữ đồ ăn đến thế không? Còn xông cả về phía trước nữa.
Thật không biết những gia đình có bốn năm, sáu bảy, thậm chí mười mấy giống đực thì ăn cơm kiểu gì, áp lực của giống đực lớn thật!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tâm trạng Bạch Tinh Tinh tốt, sức ăn cũng tăng lên nhiều. Sau khi cô ăn no, Parker và Vinson tranh giành càng kịch liệt hơn, phần thịt còn lại bị họ gặm sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương không dính một tí thịt nào.
Ăn no xong, Parker hóa thành hình thú, giũ giũ lông, khí thế rõ ràng mạnh hơn trước. Hắn mài mài móng vuốt trên đất, muốn thử xem sau khi trở thành thú ba vằn mình mạnh hơn bao nhiêu.
Bạch Tinh Tinh đã hiểu được phần nào ngôn ngữ cơ thể của Parker, vừa thấy bộ dạng của hắn liền biết hắn muốn đi quậy, vội chạy đến cửa lấy cây gậy chống cửa xuống.
“Không được ra ngoài, vết thương trên người anh còn chưa lành đâu,” Bạch Tinh Tinh nghiêm giọng nói.
“Grào ~” Parker bước những bước uyển chuyển nhẹ nhàng đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, dụi người vào eo cô, cực kỳ giống một con mèo lớn đang làm nũng.
Bạch Tinh Tinh không nhịn được gãi gãi lưng Parker, thấy vết cào trên gáy hắn, cứng lòng nói: “Không được.”
Parker liếc nhìn cửa gỗ, đang định nhân lúc Bạch Tinh Tinh không chú ý lao ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng thú chạy tới, lập tức quay đầu.
Nhưng vẫn chậm một bước, Vinson một miếng cắn vào gáy hắn, lắc đầu ném hắn ra sau, sau đó Vinson ngồi phịch xuống ngay cổng lớn.
“Làm tốt lắm Vinson.” Bạch Tinh Tinh nở một nụ cười rạng rỡ với con hổ trắng, rồi nhìn về phía Parker với vẻ mặt nghiêm khắc, “Dưỡng thương cho tốt rồi hẵng ra ngoài, lỡ lại gặp phải thú nhân muốn g.i.ế.c anh thì làm sao?”
“Grừ ~” Parker ủ rũ nằm bẹp xuống đất.
Bạch Tinh Tinh sờ đầu Parker, đi vào phòng ngủ. Curtis lập tức mở mắt nhìn cô, nửa thân trên hóa thành hình người.