Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 183: Đánh bại Tu



“Ăn no rồi à?”

 

“Vâng.” Bạch Tinh Tinh đi đến bên cạnh Curtis ngồi xuống, cầm chiếc giỏ tre bên cạnh lên xem, hỏi: “Anh xem kích thước này thế nào? Đủ cho xà bảo bảo ngủ bao lâu?”

 

Chiếc giỏ tre này có đường kính gần một mét, trông không khác gì cái nia, các nan tre bên cạnh còn lởm chởm, sẵn sàng để đan nốt phần cuối.

 

Curtis không nhìn giỏ tre, ánh mắt lưu luyến trên người Bạch Tinh Tinh, giọng nói dịu dàng: “Đủ để đựng trứng là được, sau khi nở, Xà thú lớn rất nhanh.”

 

“Vậy à!” Bạch Tinh Tinh tưởng tượng cảnh tượng trong nhà đầy những phiên bản thu nhỏ của Curtis, cô rùng mình một cái, nhà thật sự sắp thành ổ rắn rồi.

 

Miên man suy nghĩ, Bạch Tinh Tinh bắt đầu đan nốt phần cuối của giỏ tre, mất hơn một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành chiếc ổ cho xà bảo bảo.

 

Buổi chiều là Vinson đi săn, lúc ăn cơm tự nhiên lại là một trận tranh giành, ngay cả Bạch Tinh Tinh cũng bị họ kéo theo ăn nhiều hơn không ít.

 

Cứ như vậy qua ba ngày, vết thương của Parker đã hoàn toàn lành lặn, Vinson cũng rời đi.

 

Rõ ràng Vinson là một thú nhân ít nói, nhưng hắn vừa đi, trong nhà lại có vẻ thanh tịnh đi không ít.

 

Bụng Bạch Tinh Tinh đã hơi nhô lên, lúc ngồi đặc biệt rõ ràng. Parker luồn tay vào trong áo của Bạch Tinh Tinh, dịu dàng vuốt ve bụng cô, đột nhiên tay kia bắt đầu cởi váy da thú.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Bạch Tinh Tinh vội kéo chặt áo, gạt tay Parker đang đặt trong áo mình ra, “Anh định làm gì?”

 

“Ta đi săn.” Parker vươn vai duỗi người, các khớp xương vang lên tiếng “rắc rắc”, “Ba ngày không đi săn xương cốt ta cứng cả lại rồi.”

 

“Sớm quá đi, đồ ăn của em vẫn còn nhiều mà, lát nữa hẵng đi.” Bạch Tinh Tinh nhặt chiếc váy da thú Parker tiện tay vứt đi, phủi phủi bụi trên đó.

 

Parker cười: “Ta đi dạo loanh quanh thôi, xem có tìm được quả dại và loại cỏ em thích ăn không.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cái đó gọi là rau chân vịt,” Bạch Tinh Tinh sửa lại, biết Parker chỉ muốn ra ngoài chơi, cũng không ngăn cản, dặn dò: “Vậy anh phải chú ý an toàn, đừng đánh nhau nhé.”

 

Parker hai tay chống đất, chân sau đứng thẳng đồng thời cơ thể hóa thành báo, cuối cùng kiềm chế l.i.ế.m mặt Bạch Tinh Tinh một cái rồi chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài bay mưa nhỏ, thời tiết giống hệt ngày hắn bị vây công.

 

Bộ lông của Parker bị mưa làm cho ẩm ướt, khi vận động trông bóng loáng. Hắn vừa ra khỏi thành liền bắt đầu tìm kiếm mùi của lang thú, không tìm thấy Ba Đặc, lại tình cờ gặp được Tu trong hình người.

 

Tu xách một cái túi da thú, thấy Parker thì mắt sáng lên, bước nhanh về phía hắn, “Cuối cùng cũng gặp được ngươi, chiến đấu đi, sau đó giúp ta đưa số thức ăn này cho Tinh Tinh.”

 

“Gầm ô!” Parker đáp lại Tu bằng một tiếng gầm giận dữ, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm gừ.

 

Tu lập tức cảm thấy một luồng áp lực của kẻ mạnh, vội lùi lại hai bước, “Ngươi…”

 

Parker nhe răng, lao về phía Tu. Tu ném túi da thú xuống biến thành hình sói, vừa lùi lại một bước cũng vừa lao về phía con báo.

 

“Bịch” một tiếng, ngay khoảnh khắc va chạm, con sói đen đã ngã chỏng vó trên đất, trong khi báo đốm vẫn vững như bàn thạch.

 

Trong mắt Tu lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, nó nằm bẹp trên đất liên tục lùi lại.

 

“Grào ~” Parker nâng một chân trước lên xem, mục tiêu trước mặt dễ dàng bị đánh bại như vậy, hắn cảm thấy có chút nhàm chán.

 

Thấy Tu không có ý định chiến đấu tiếp, Parker đi đến bên túi da thú, cắn nát túi da, mấy chục củ rễ cây to bằng nắm tay, bám đầy bùn đất lăn ra.

 

Đây cũng là thứ mà giống cái tộc vượn thích ăn sao?

 

Parker ngửi ngửi, thầm ghi nhớ mùi vị này, sau đó khịt mũi một tiếng với Tu rồi nghênh ngang bỏ đi.