“Hừ!” Vinson kéo con mồi đã đi tới, ánh mắt dừng trên người Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh cười với Vinson, “Lâu rồi không gặp, anh ở đây có quen không?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vinson bị nụ cười của giống cái làm cho ngẩn ngơ, miệng buông lỏng, con mồi “bịch” một tiếng rơi xuống đất. Hắn lập tức hoàn hồn, lưỡi l.i.ế.m mép, chân trước đứng lên biến thành hình người.
Vinson trong hình người còn đáng sợ hơn cả hình thú. Một thân cơ bắp cuồn cuộn khoa trương, vóc dáng đã cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ. Thêm vào đó là khuôn mặt không giận mà uy với một vết sẹo dữ tợn, mái tóc bạc vô tình, tạo cho người ta cảm giác hung ác khó gần.
“A!” Eve hét lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước, lưng dán vào tường gỗ, há miệng thở dốc.
Đây là lần đầu tiên Vinson hóa hình ở thung lũng Lạc Đà. Hình thú của hắn đã đủ làm các giống cái trong bộ lạc sợ hãi, Eve không ngờ hình người của Bạch Hổ còn đáng sợ hơn, nếu không có gì chống đỡ phía sau, có lẽ cô đã ngồi bệt xuống đất.
“Eve?” Bạch Tinh Tinh quay đầu lại nhìn Eve.
Eve cúi người bế một con non lên, giọng hơi run, “Chị về trước đây, lần sau lại nói chuyện.”
“Ồ, tạm biệt.” Bạch Tinh Tinh vẫy tay với cô. Cô biết Eve bị Vinson dọa sợ, nhưng vì ngại cảm nhận của Vinson, cô giả vờ như không nhận ra gì cả.
Vinson nói: “Ta lúc nào cũng rảnh.”
Parker liếc nhìn bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của Vinson, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ. Hắn bước nhanh một bước đến trước mặt Bạch Tinh Tinh che khuất tầm mắt của cô, rồi ôm ngang người cô lên.
“Ta phải đi săn, không ai chăm sóc Tinh Tinh.” Parker nói với Vinson, Bạch Tinh Tinh trong lòng hắn tự nhiên là quay đầu về phía Vinson.
Trong lòng Vinson dâng lên một trận vui mừng cuồng nhiệt, khóe miệng cứng đờ nhếch lên một chút, không chút do dự nói: “Biết rồi, vậy ta về cùng các ngươi.”
Dứt lời, Vinson hóa thành hình thú, ngậm lấy con mồi trên mặt đất, một người một thú đi về phía thành Vạn Thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh quay đầu lại nhìn nhà gỗ, nói với Vinson: “Anh không thu dọn đồ đạc à?”
“Grào!” Vinson ngậm con mồi, lắc đầu mạnh.
Đến nhà đá ở thành Vạn Thú, Parker đặt Bạch Tinh Tinh vào ổ cỏ trong phòng ngủ.
Bạch Tinh Tinh nhớ những quả trứng rắn, lập tức nhìn về phía cối đá, phát hiện khe hở nhỏ dưới cối đá đã được che bởi một đống cỏ khô, như vậy hoàn toàn không nhìn ra mảnh đất này có vấn đề.
Bạch Tinh Tinh không khỏi mỉm cười, nhất định là do Curtis làm, hắn quả nhiên vẫn là một sinh vật cảnh giác. Không biết các con trứng thế nào rồi? Đang phát triển trong vỏ trứng sao?
Parker đang chuẩn bị ra cửa, thấy Vinson biến thành hình người, vội vào phòng tìm một tấm da thú không được tốt lắm.
“Quấn vào đi.” Parker ném tấm da thú cho Vinson. Không phải hắn keo kiệt, mà là da thú trong nhà quá ít, loại tốt hắn đều muốn để dành cho Bạch Tinh Tinh dùng.
Vinson cũng không chê, tùy tiện quấn quanh eo. Parker lúc này mới yên tâm rời đi.
Bạch Tinh Tinh nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, biết Vinson đã mặc quần áo, liền thoải mái đi ra.
Ven tường phòng khách đặt con mồi của Vinson, tứ chi đã cứng đờ, m.á.u ở vết thương trên cổ đã khô lại thành màu đen. Bạch Tinh Tinh liền nói: “Sao anh không ăn đi? Không ăn nữa là sắp hỏng rồi đấy.”
Bạch Tinh Tinh nói rồi đi tới bên đống củi, rút mấy thanh ra, “Để em nhóm lửa giúp anh, anh mau ra bờ sông lột da đi.”
“…Ồ.” Vinson có chút lúng túng, xách con mồi nhanh chóng đi ra cửa.
Bạch Tinh Tinh vừa nhóm củi vừa ngơ ngác nhìn bóng dáng Vinson. Lạ thật, sao Vinson lại không có gì cả?