Tác giả: Bạch Đầu Mộng
Bạch Tinh Tinh nhìn quanh khắp nơi, thất vọng nói: “Ở đây làm gì còn thứ gì ăn được nữa, chẳng lẽ ăn gỗ à?”
“Gâu!” Parker dùng chân cào cào lên lớp băng vụn trên mặt đất, ra hiệu cho Bạch Tinh Tinh đi xuống.
Bạch Tinh Tinh hiểu ý nhưng không nhúc nhích, “Đi tới rừng trúc xem sao, biết đâu lại có măng đông.”
Nói rồi, nàng thúc hai chân vào sườn eo Parker, Parker liền hú lên một tiếng: 【 Đừng đá vào bụng ta. 】
“Chàng nói gì thế?”
Parker phì một hơi ra từ mũi, trong lòng vừa cười vừa mắng: Đúng là một giống cái ngốc nghếch. Nhưng điều này cũng có nghĩa là Bạch Tinh Tinh rất ít khi cưỡi giống đực, khiến Parker thầm vui trong lòng, rảo bước chạy đi đầy phấn khởi.
Trong thế giới điêu tàn, chỉ có rừng trúc vẫn còn một màu xanh vàng úa, toát lên sức sống mãnh liệt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh vui vẻ nhảy từ trên lưng Parker xuống. Dưới chân là những khối băng cứng, nhỏ thì bằng nắm tay, lớn thì như quả bí đao, đi lên cấn vào lòng bàn chân rất khó chịu.
Bạch Tinh Tinh cẩn thận đi vài bước rồi nói: “Đào ở đây thử xem.”
Parker rũ rũ bộ lông rồi biến thành người, đứng dậy đi tới sau lưng Bạch Tinh Tinh, kinh ngạc hỏi: “Nàng muốn ăn trúc sao?”
Trong núi rừng chỉ còn mỗi cây trúc là vẫn xanh, quả thật không còn gì khác để ăn. Parker bắt đầu tự trách, đều tại hắn không hiểu nhiều về vượn thú, mới đẩy Tinh Tinh đến bước phải ăn cây trúc cứng ngắc này.
Thức ăn của Tinh Tinh đều phải nấu chín, vậy trúc thì nấu thế nào đây? Phải nấu cho thật mềm, chứ cứng thế này nàng chắc chắn không gặm nổi.
“Trúc chưa mọc khỏi mặt đất ăn rất ngon.” Bạch Tinh Tinh nói rồi ngẩng đầu nhìn Parker, đột nhiên phát hiện hắn đã cao hơn một chút so với lần đầu gặp. Nàng nhớ trước đây đầu mình chỉ đến cổ Parker, giờ thì chỉ tới nách hắn.
Nhìn kỹ lại, n.g.ự.c của Parker cũng vạm vỡ hơn không ít. Ánh mắt tiếp tục dời xuống, mắt Bạch Tinh Tinh bỗng trợn tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker thật sự trưởng thành rồi!
Vội vàng quay đầu đi, Bạch Tinh Tinh giả vờ bình tĩnh nhìn về phía trước: “Chàng có lạnh không, có muốn ta đưa khăn choàng cho chàng quấn quanh eo không?”
“Không lạnh, mà chỉ quấn quanh eo thì cũng đâu giữ ấm được.” Parker thờ ơ nói: “Dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, chỗ đó cũng không cần che làm gì.”
Mặt Bạch Tinh Tinh nóng bừng, lắp bắp nói: “Ta… ta lo cho chàng… lỡ như chỗ đó bị đông hỏng thì sao, chàng không cần thì thôi!” Cùng lắm thì nàng cố không nhìn Parker là được.
“Sao có thể! Trước đây ta vẫn thường như vậy mà.” Parker đang nói thì đột nhiên nghĩ đến việc mình sắp có thể giao phối với Bạch Tinh Tinh, lỡ như bị lạnh rồi đến lúc quan trọng lại không dùng được thì sao? Mùa lạnh vừa qua là Curtis sẽ tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ ngăn cản mình và Tinh Tinh giao phối.
Do dự một lúc, Parker hạ giọng hỏi: “Nếu ta lấy khăn choàng thì nàng có bị lạnh không?”
Bạch Tinh Tinh nhướng mày, cố ý trêu hắn: “Chẳng phải chàng không sợ lạnh sao?”
“Ta… chỉ là quan tâm nàng thôi.” Parker ngượng ngùng nói, lảng tránh bằng cách nhìn những cây trúc gần đó.
Thấy Parker không còn kiên quyết nữa, Bạch Tinh Tinh vội tháo chiếc khăn choàng đuôi cáo xuống quấn cho hắn. Nàng thật sự không muốn vô tình nhìn thấy bộ phận của người khác giới.
“Đã bảo không cần mà.” Parker được hời mà còn ra vẻ, chờ Bạch Tinh Tinh quấn xong cho mình, hắn nhanh chóng cúi xuống hôn lên trán nàng một cái, “Nàng tốt thật.”
Mặt Bạch Tinh Tinh đỏ bừng như quả đào, đầu óc cũng thấy choáng váng, không còn tỉnh táo.
Chẳng lẽ là rượu quả ngấm chậm sao?
Nàng lắc lắc đầu, lảo đảo đi vài bước, chỉ vào gốc của một cây trúc và nói: “Đào ở chỗ này thử xem.”
“Được.” Giọng Parker ánh lên ý cười, ngoan ngoãn đi đến chỗ Bạch Tinh Tinh chỉ, ngồi xổm xuống và bắt đầu dọn dẹp các khối băng.