Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 235: Rắn con phá vỏ



 

 

“Ta không hiểu, rõ ràng Xà thú đã phạm tội lớn, Rosa lại là con gái của Hổ Vương, tại sao ngài lại thà đắc tội với Hổ Vương chứ không đuổi họ đi?”

 

Lang Vương đi bên cạnh Viên Vương, mặt đầy vẻ khó hiểu: “Giống như Rosa nói, Xà thú có thể sẽ còn làm hại các thú con khác, giữ lại quá nguy hiểm, không bằng hy sinh một giống cái. Cho dù đánh không lại không thể bán đi, đuổi đi cũng được mà.”

 

Viên Vương cười cười, thần sắc rất vui vẻ, thờ ơ nói: “Đuổi họ đi làm gì? Chuyện của tộc Hổ và họ, ngươi đừng xen vào, cứ nghe lệnh ta là được.”

 

“Vâng.”

 



 

“Tiểu Bạch.” Curtis lúc lắc đuôi rắn lướt đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, dịu dàng nói: “Không phải nàng muốn xem rắn con sao? Ta đã dùng nhiệt lượng để thúc cho chúng nở sớm hơn.”

 

Mắt Bạch Tinh Tinh sáng rực, vui mừng nói: “Thật không? Chúng nó ở đâu?”

 

“Ở trong phòng ngủ.”

 

Bạch Tinh Tinh cất bước chạy ngay vào phòng ngủ.

 

Trong phòng ngủ có một đống lửa, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng ấm áp. Bạch Tinh Tinh nhìn kỹ về phía cối đá, trên mặt đất là những con rắn nhỏ màu đen đỏ nằm ngổn ngang, dài khoảng hai gang tay, dày bằng ngón trỏ, đang uốn lượn bò trên sàn.

 

Hít sâu vài hơi, Bạch Tinh Tinh tự cổ vũ mình: Không sợ, không sợ, không đáng sợ chút nào, rắn con mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu biết bao.

 

Trên mặt nở một nụ cười, lau đi giọt nước mắt sắp khô trên khóe mắt, Bạch Tinh Tinh dang tay bước tới: “Các con yêu, ta là mẹ đây.”

 

Đàn rắn con đồng loạt quay đầu về phía Bạch Tinh Tinh, toàn thân là vằn đen đốm đỏ, mắt cũng một màu đỏ rực, trông còn giống rắn cạp nia hiện đại hơn cả Curtis, nhưng lại đẹp và tinh xảo hơn nhiều, ánh mắt nhìn người ta đặc biệt ngây thơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Tinh Tinh bị sự đáng yêu này đốn gục, cúi người định chạm vào ba con rắn đang tụ lại với nhau.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Xì xì!”

 

Đàn rắn con đồng thời há miệng gầm gừ, cong thân hình non nớt lên, răng nanh trong miệng trắng như tuyết. Con rắn gần Bạch Tinh Tinh nhất cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, còn những con ở xa hơn, đặc biệt là ở những góc mà Bạch Tinh Tinh không thể thấy, thậm chí còn chuẩn bị lao tới.

 

“A!” Bạch Tinh Tinh hoảng sợ, luống cuống lùi lại.

 

Curtis nhanh chóng lao tới sau lưng Bạch Tinh Tinh, một tay vòng qua eo nàng bế lên khỏi mặt đất, lạnh lùng quét mắt một vòng, phun ra lưỡi rắn phát ra âm thanh cảnh cáo lạnh băng: “Xì xì…”

 

Đàn rắn con lập tức im bặt, uốn éo thân hình nhỏ bé tụ lại với nhau, mở to đôi mắt đỏ rực nhìn Curtis và Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh há miệng, cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, khó khăn phát ra âm thanh: “Chúng nó… không nhận ra ta à?”

 

Curtis an ủi: “Chúng nó mới phá vỏ, ta để chúng nó nhận biết mùi của nàng, chúng sẽ không làm bậy nữa.”

 

“Ừm ừm.” Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa, “Nhanh lên đi.”

 

Parker trước đó thấy phiên bản thu nhỏ của Curtis đã vô cùng ghen tị, lúc này thấy Bạch Tinh Tinh bị chúng dọa sợ, liền dựa vào khung cửa cười trên nỗi đau của người khác.

 

Vinson cũng đứng ở cửa nhìn vào, lúc này mới hiểu ra Curtis vẫn luôn ở trong nhà, trong lòng thấy nhẹ nhõm: Xem ra Xà thú này cũng không tệ, vì để ở bên cạnh Bạch Tinh Tinh mà lại ngủ đông ở một nơi không an toàn như vậy.

 

Curtis ôm Bạch Tinh Tinh ngồi xổm bên cạnh đàn rắn con, lè lưỡi. Đàn rắn con ngẩng đầu, con ngươi rắn ngơ ngác nhìn Bạch Tinh Tinh.

 

Bạch Tinh Tinh cũng trông mong nhìn chúng, không dám dễ dàng chạm vào.

 

Có một con cố gắng đến gần Bạch Tinh Tinh, tim nàng run lên, lập tức nép vào lòng Curtis.

 

Biểu cảm của Curtis trở nên có chút kỳ quái, đột nhiên cười không thành tiếng, vỗ vỗ lưng Bạch Tinh Tinh nói: “Đừng sợ, có ta ở đây chúng nó không dám làm càn.”