“Ừm ừm.” Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa, “Chúng nó nhỏ như vậy, có sợ lạnh không?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Nhiệt độ trong phòng ngủ cũng được, để chúng nó ở trong phòng là tốt rồi.” Curtis nói.
Bạch Tinh Tinh thấy đàn rắn con bây giờ đã ngoan ngoãn, không nhịn được muốn sờ chúng, tay đưa ra giữa không trung, lại không yên tâm hỏi: “Chúng nó mới phá vỏ, chắc là không có độc đâu nhỉ?”
“Có độc.” Nụ cười trong mắt Curtis càng đậm hơn, “Đủ để độc c.h.ế.t một thú nhân trưởng thành bình thường.”
Bạch Tinh Tinh lập tức rụt tay về. Lũ con này nguy hiểm quá, đúng là sinh con thì dễ, nuôi con mới khó!
Nép trong lòng Curtis nhìn đàn rắn một lúc, thấy chúng có chút run rẩy, Bạch Tinh Tinh phấn khích nói: “Mau lấy giỏ tre lại đây, cho chúng nó ngủ.”
Bạch Tinh Tinh dù sao cũng mới mười mấy tuổi, lại là lần đầu làm mẹ, vẫn còn ham chơi, đâu phải là muốn cho chúng nó ngủ, chẳng qua là muốn xem chúng ở trong giỏ trông như thế nào mà thôi.
Parker tìm ra giỏ tre, đi đến bên cạnh bầy rắn, đang định bắt chúng bỏ vào thì Bạch Tinh Tinh lại nói: “Chờ một chút, lót ít cỏ vào trong, sau đó trải một miếng da thú lên.”
Parker làm theo, chỉ là tấm da thú đã rất xù, lớp cỏ bên dưới chỉ làm cho nó lót không được bằng phẳng, cuối cùng hắn lại đổ cỏ ra, chỉ lót da thú.
Curtis một tay tóm hết đàn rắn con bỏ vào giỏ, chúng nó chui ra chui vào trong ổ, cuộn lại thành một nùi như bánh quai chèo.
“Phụt ha ha…” Bạch Tinh Tinh nhân lúc một con rắn con không để ý, chọc chọc đuôi nó, con rắn lập tức quay đầu, há miệng định cắn.
Lần này Bạch Tinh Tinh đã có chuẩn bị, nhanh chóng rụt tay về, buồn bực nói: “Chúng nó nhát người quá.”
Curtis cười mà không nói, không định nói cho Bạch Tinh Tinh biết rằng, trong tình huống này ai cũng sẽ theo bản năng mà tấn công. Nếu hắn bị người khác đánh lén, bất kể là ai hắn cũng sẽ có phản ứng tương tự.
Hắn rất hài lòng với tình hình hiện tại, Bạch Tinh Tinh vừa thích thú con, lại vừa sợ chúng, muốn thân mật với chúng thì chỉ có thể tìm hắn. Lũ rắn này không uổng công sinh ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàn rắn con dường như rất thích cái ổ ấm áp này, chúng uốn éo tìm vị trí thoải mái, dần dần không còn động đậy nhiều, chỉ có đôi mắt là còn mở to.
Bạch Tinh Tinh nhìn kỹ một lúc, phát hiện mắt chúng có chút mơ màng, mãi sau này mới nhận ra chúng đã ngủ.
Trên mặt Bạch Tinh Tinh lộ ra nụ cười thỏa mãn, mắt vẫn không nỡ rời khỏi thân hình những con rắn nhỏ: “Chúng ta cũng đi ngủ thôi.”
“Ừm.” Curtis ôm Bạch Tinh Tinh đứng dậy, quay một vòng ở chỗ vốn để ổ của mình, lúc này mới nhớ ra ổ đã bị dọn xuống dưới đất.
Dưới đất vừa không thông gió, lại ẩm ướt, mấy tháng trời cỏ đã sớm mục nát.
Curtis nhíu mày thật chặt, đặt Bạch Tinh Tinh vào ổ của Parker.
Parker vui mừng khôn xiết, vén chăn lên nói với Bạch Tinh Tinh: “Mau vào ngủ đi.”
Bạch Tinh Tinh liếc nhìn Curtis, thấp thỏm lo âu ngồi xuống ổ. Parker nhanh chóng cởi chiếc váy da thú của mình, sau đó giúp Bạch Tinh Tinh cởi quần áo.
Đôi tay buông thõng bên người của Curtis siết lại thành nắm đấm, phát ra tiếng “răng rắc”. Hắn cố nén rồi lại nén, cuối cùng cuộn cái giỏ đựng rắn con ngủ ở một bên.
Bạch Tinh Tinh cong khóe miệng đi vào giấc mộng, trong mơ nàng và các con rắn nhỏ sống rất hòa thuận, chúng bò qua bò lại trên người nàng, làm nàng nhột.
Nàng cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lần đầu tiên đưa tay ra sờ chúng.
Nhưng không ngờ, con rắn con bị sờ đột nhiên đổi sắc, há miệng cắn ngay vào ngón tay cái của nàng.
Có độc!
“Ư…” Bạch Tinh Tinh khẽ rên một tiếng, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, nàng vừa nghĩ đến rắn con có độc, ngón tay cái liền bắt đầu tê dại.