Gọi 115!
Bạch Tinh Tinh nghĩ vậy, đưa tay sờ túi quần, sờ một khoảng không, mới phát hiện mình đang mặc đồ da thú. Sau đó nhớ ra, điện thoại đã sớm hết pin, mà có pin cũng không có sóng.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Có ai không?
Bạch Tinh Tinh siết chặt ngón tay cái, cố gắng nặn m.á.u ra. Nàng biết nên buộc chặt ngón tay, nhưng lỡ như m.á.u bị hoại tử phải cưa đi, nàng thà để m.á.u độc lan khắp cơ thể còn hơn.
Nghĩ đến m.á.u độc sẽ lan ra khắp cơ thể, phạm vi tê dại của ngón tay cũng bắt đầu khuếch tán.
Bạch Tinh Tinh sắp khóc đến nơi, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý: Đúng rồi, vảy đuôi rắn có thể giải độc!
Tưởng chừng hết cách, ai ngờ lại có lối ra.
Bạch Tinh Tinh cúi đầu tìm rắn, giây tiếp theo lại bị một cú sốc trời giáng.
Trên đất chi chít là rắn, mẹ kiếp, là con nào cắn vậy?
Bạch Tinh Tinh nhìn những con rắn con này, chúng nó liền bắt đầu động đậy, tất cả đều bò về phía nàng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Đừng tới đây, cứu mạng!
Bạch Tinh Tinh muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị bông vô hình chặn lại, không thể phát ra âm thanh. Muốn chạy trốn, cơ thể lại bị một luồng gió kỳ lạ cản lại, như bị kẹt trong không khí khó có thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng con rắn con bò lên người mình…
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, Tinh Tinh…”
Bên tai không ngừng nghe thấy giọng nam trẻ tuổi gọi, rất quen thuộc. Bạch Tinh Tinh suy nghĩ một lúc lâu, dần dần nhớ ra là Parker.
Cổ họng nàng vẫn còn nghẹn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu vàng kim.
Parker dịu dàng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
“Ừm.” Bạch Tinh Tinh thở ra một hơi dài, lồng n.g.ự.c bức bối khó chịu. Không biết có phải là ảo giác không, cảm giác trên người vẫn ngứa ngáy, có thứ gì đó đang bò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đưa tay ra bắt, không ngờ sờ phải một thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm, mắt lập tức trợn tròn.
Bạch Tinh Tinh đờ mặt ra, nhấc thứ trong tay lên.
“Xì xì~” con rắn nhỏ nhìn Bạch Tinh Tinh, phát ra âm thanh khàn khàn đặc trưng của loài rắn, vểnh đuôi lên quấn lấy bàn tay ấm áp của mẹ.
Ưm~ mẹ ấm quá, thoải mái quá! Rắn con hoan hô trong lòng.
“A!”
Bạch Tinh Tinh theo phản xạ ném con rắn đi, bật dậy khỏi ổ như lò xo, cũng không màng mặc quần áo, đứng lên nhảy loạn xạ như đang nhảy điệu tap dance, tiếng hét không ngừng: “A a a!”
Trên người Bạch Tinh Tinh treo không ít rắn, vài con đã bị ném rơi xuống ổ. Trong ổ đâu đâu cũng là rắn, bị dọa cho chạy tán loạn, né tránh đôi chân đang giẫm thình thịch của Bạch Tinh Tinh.
Curtis lập tức buông lỏng cơ thể, vung đuôi cuốn Bạch Tinh Tinh vào lòng. Vinson xông vào, căng thẳng nhìn quanh.
“Trong ổ của ta có rắn!” Bạch Tinh Tinh chỉ vào ổ của Parker hét lớn, cúi đầu kiểm tra hai tay mình, thấy cả hai ngón tay cái đều nguyên vẹn, mới ngây ngốc hoàn hồn lại.
Thì ra là mơ à…
May mà là mơ, sợ c.h.ế.t khiếp.
Parker giũ giũ chăn, nhanh chóng lao đến bên cạnh Curtis, đắp tấm da thú lên cho Bạch Tinh Tinh.
“Sao vậy?” Vinson không ngửi thấy mùi người lạ, khó hiểu hỏi.
Parker nói: “Không có gì, Tinh Tinh chỉ bị rắn con dọa thôi.”
Bạch Tinh Tinh nghe xong lời Parker cảm thấy mất mặt, bị chính con mình dọa sợ, ra thể thống gì chứ?
“Ta gặp ác mộng thôi.” Bạch Tinh Tinh không tự tin giải thích một câu, lập tức nói sang chuyện khác: “Sao chúng nó lại ngủ ở chỗ ta vậy?”
“Chắc là lạnh, ổ của chúng ta ấm.” Parker áy náy nói: “Lần sau ta không cho chúng nó vào nữa.”
Bạch Tinh Tinh do dự không đáp, hơi thở gấp gáp dần ổn định lại.