“Không cần.” Parker còn chưa kịp đáp lời, Curtis đã giành nói: “Loại thức ăn này trộn lẫn nước, không đủ no cho chúng nó đâu, lát nữa cho chúng ăn thịt.”
Bạch Tinh Tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý, gật đầu nói: “Ồ ồ, được.”
Nói xong, Bạch Tinh Tinh vô tình thấy được ánh mắt Curtis nhìn đàn rắn con, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, hoàn toàn không thấy chút tình thương của cha, giống như đang nhìn người xa lạ, nàng thầm nghĩ: Gã này không lẽ định bớt xén thức ăn của con mình chứ?
Nghĩ vậy, Bạch Tinh Tinh lắc mạnh đầu, không thể nào, Curtis đâu phải cha kế.
Đám rắn con gặm sạch nồi, không còn sót lại một mẩu trứng vụn nào, cuối cùng không còn gì để gặm, thế mà lại quay sang gặm đồng bào bên cạnh có mùi trứng hấp.
Vinson rửa sạch nồi, đun một nồi nước ấm cho chúng nó tắm rửa, chúng nó mới ngừng tàn sát lẫn nhau.
Ăn sáng xong, Vinson lặng lẽ dọn dẹp, Bạch Tinh Tinh thỉnh thoảng chú ý tới hắn, không biết có phải ảo giác không, Vinson dường như càng trở nên trầm lặng hơn. Trông hắn có khí chất phi phàm, nhưng nếu không để ý, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của người này.
Curtis nhìn theo ánh mắt của Bạch Tinh Tinh về phía Vinson, thờ ơ nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cả người Vinson chấn động, hắn cúi đầu không nhúc nhích.
Bạch Tinh Tinh cũng không biết làm sao, cứ thế đuổi Vinson đi thì thật không phải đạo, nhưng muốn hắn ở lại thì… Vinson lại không phải bạn đời của nàng, không thể nào ở lại mãi được.
Curtis nhìn chằm chằm Vinson, Vinson nghiêng đầu nhìn tấm da thú hắn ngủ ở góc tường, cuối cùng cũng mở miệng: “Ta có thể mang những thứ đó đi không?”
“Ừm ừm ừm.” Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa: “Đương nhiên có thể.”
Lúc này Vinson mới nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, khẽ cười một tiếng, gương mặt thô kệch mà hung dữ lại chứa đầy sự dịu dàng, “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn vào đôi mắt màu bạc dường như đang che giấu, kìm nén một thứ tình cảm nào đó, hốc mắt Bạch Tinh Tinh bất giác cay cay, nàng nhìn hắn không nói lời nào.
Vinson cuộn tấm da thú rời đi, nhanh như chớp, dường như không có chút lưu luyến nào.
Sau khi mặt trời lên cao, băng tuyết bắt đầu tan chảy. Người ta thường nói tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, câu này quả không sai chút nào. Trong gió mang theo hơi lạnh ẩm ướt, đột nhiên thổi tới, mỗi hơi thở đều buốt như d.a.o cắt.
“Curtis chàng xem, đây là người tuyết chúng ta đắp.” Bạch Tinh Tinh kéo Curtis, chỉ vào một hàng người tuyết ở cửa nói.
Người tuyết cũng bắt đầu tan, những tấm da thú đã được thu lại từ đêm hôm đắp xong, trông không còn đẹp như hôm đó nữa.
Curtis chú ý tới số lượng người tuyết, nhíu mày chỉ vào một người tuyết ở mép ngoài cùng, “Nó là ai?”
“Vinson đó.” Bạch Tinh Tinh nói: “Cái đuôi của chàng còn là do hắn làm đấy.”
Mày Curtis nhíu càng chặt hơn.
Trên đường có thú nhân đi qua, khi đến gần nhà họ đều sẽ vòng ra bờ sông, vừa đi vừa để ý động tĩnh của Curtis. Mãi cho đến khi đi qua an toàn, họ mới nhanh chóng chạy đi.
Bạch Tinh Tinh không khỏi nhớ lại cảnh Curtis ăn thịt sói con, cho đến bây giờ, nghĩ lại vẫn thấy một trận rùng mình.
Khu vực gần nhà họ chắc sẽ không có thú nhân nào dám tùy tiện bước vào nữa, nhưng Bạch Tinh Tinh không mấy để tâm, nàng không có bạn bè giống cái nào, càng không tùy tiện chơi đùa với giống đực, không ai làm phiền càng thanh tịnh.
Nghĩ vậy, cuộc sống thật đúng là nhàm chán, chỉ có thể chơi cùng Parker và Curtis. Trò tiêu khiển thú vị dường như chỉ có đám con nhỏ, chẳng lẽ chỉ có thể sinh thêm con, rồi chơi với chúng sao?
Bạch Tinh Tinh bị suy nghĩ của chính mình làm cho rùng mình.
“Curtis, không phải chàng nói sẽ cho rắn con ăn thịt sao? Mau đi bắt cho chúng đi, từ lúc phá vỏ đến giờ chúng nó chưa được ăn một bữa đàng hoàng, chắc chắn là đói lắm rồi.” Bạch Tinh Tinh kéo tay Curtis nói.