Parker nửa tin nửa ngờ, nhìn quanh các thửa ruộng, quả nhiên đều khô ráo.
“Trời ấm rồi, Viên Vương chắc sắp phát hạt giống, đến lúc đó ngài ấy sẽ giảng cách trồng trọt.” Thú nhân nói xong, đi về ruộng của mình xới đất.
Parker vui mừng, trong lòng quyết tâm hơn. Phương pháp của Viên Vương lúc nào cũng rất hiệu quả, có ngài ấy dạy, không sợ không trồng ra được.
Parker săn mồi về nhà, Curtis và Bạch Tinh Tinh mới tìm đủ đám rắn con chạy loạn.
“Chàng về rồi à?” Bạch Tinh Tinh giơ tay chào Parker, Parker bước nhanh hơn, đang định nói chuyện thì giữa Vạn Thú Thành vang lên một tiếng hú dài của sói.
“Auuuuu ————”
Bạch Tinh Tinh cũng biết đây là tín hiệu Viên Vương gọi các giống cái, hỏi: “Lại có chuyện gì vậy?”
Bĩu môi, Bạch Tinh Tinh lại nói: “Dù sao lần này ta lười đi.”
Parker “bịch” một tiếng ném con mồi vào trong phòng, phấn khích nói: “Lần này nhất định phải đi, chắc chắn là phát hạt giống lúa.”
Lúc về Parker có ghé qua hỏi mẹ, mới biết hạt giống được phát theo số lượng giống cái, mỗi giống cái một bát, chỉ có giống đực đi thì không nhận được.
“Phát hạt giống? Tốt vậy à?” Bạch Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Phát miễn phí sao?”
“Ừm.” Parker khẳng định gật đầu, vẻ mặt tự hào nói: “Năm nào cũng phát, chỉ có bộ lạc lớn mới có điều kiện này, Vạn Thú Thành của chúng ta tốt đúng không.”
Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa, cho dù trong nhà vẫn còn hơn nửa bao gạo, nàng cũng không khỏi động lòng.
Đó là hạt giống, có thể trồng ra rất nhiều, mua gạo thật sự quá đắt.
Curtis đang vui vẻ bên Bạch Tinh Tinh, bị Parker làm phiền khiến hắn vô cùng khó chịu, kéo tay Bạch Tinh Tinh đi vào trong phòng: “Chúng ta đi đút cho rắn con.”
Nghe thấy có đồ ăn, đám rắn con cũng “xì xì xì” kêu lên để thể hiện sự tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tinh Tinh phải đi cùng ta nhận hạt giống.” Parker đuổi theo sau nói.
“Tự mình đi đi.”
“Không được, phải có giống cái đi mới nhận được.” Parker kéo lấy tay kia của Bạch Tinh Tinh.
Sức của thú nhân rất lớn, ra tay không biết nặng nhẹ, Bạch Tinh Tinh bị Parker đột nhiên kéo một cái cánh tay như muốn rớt ra, nàng nhăn mặt nói: “Hiss, nhẹ một chút, đau quá!”
Cả Parker và Curtis đều dừng lại.
Curtis nhìn Bạch Tinh Tinh, nàng cười gượng với hắn hai tiếng, nói: “Ta về ngay thôi.”
Curtis nén giận, sắc mặt tối sầm nói: “Ta đi cùng nàng.”
“Không cần đâu, chàng ở nhà chăm sóc rắn con đi, ta đảm bảo, nhận hạt giống xong là về ngay, tuyệt đối không ham chơi.” Bạch Tinh Tinh giơ tay lên thề.
Curtis kiên quyết: “Mang cả rắn con đi cùng.”
“Ta sợ chúng nó chạy, ra ngoài chạy mất thì khó tìm lắm, lỡ bị thú nhân tưởng là rắn hoang cắn c.h.ế.t thì sao?” Bạch Tinh Tinh ấm ức nhìn Curtis.
Curtis nhìn Bạch Tinh Tinh không nói, nàng giật giật bàn tay đang bị Curtis nắm, lúc rút ra tay cũng đau, nhưng nàng hiểu đây đã là sự nhượng bộ của Curtis.
“Vậy chúng ta đi đây, tạm biệt.” Bạch Tinh Tinh vẫy tay với Curtis, kéo Parker đi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Curtis đứng tại chỗ rất lâu không động, đợi hai người đi xa, hắn đột nhiên tức giận ném mạnh cái giỏ trong tay xuống đất.
“Rầm!”
Cái giỏ đập xuống đất, tiếng động mơ hồ còn có cả tiếng cơ thể bị va đập, cùng với tiếng rít của rắn con.
Đám rắn con túa ra, chạy trốn vào phòng ngủ, chui vào trong chăn của Parker.
Curtis nhìn cái giỏ tre đang lắc lư trên mặt đất, đột nhiên thần sắc hoảng hốt, lao như chớp đến bên cạnh, nhặt cái giỏ lên.
May mà không bị ném hỏng. Đây chính là do Tiểu Bạch tự tay đan.