Nghe thấy tiếng, Curtis đi ra, tiện tay cầm theo một chiếc áo khoác da thú chắc chắn. Cả nhóm đang chuẩn bị xuống lầu thì Bạch Tinh Tinh thấy Curtis cũng đi theo, liền mở miệng: “Cái đó… Curtis.”
“Hửm?” Thấy bộ dạng ấp úng của Bạch Tinh Tinh, trong lòng Curtis dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Chàng… ở nhà chăm sóc đám nhỏ đi, không có ai trông chừng ta không yên tâm.” Bạch Tinh Tinh nhìn đám rắn con đang bò đầy đất, gượng cười với Curtis.
Gân xanh trên thái dương Curtis giật giật, Bạch Tinh Tinh lập tức sợ hãi trong lòng, im bặt không dám nói nữa.
“Mang theo cả lũ!” Giọng nói khàn khàn của Curtis mang theo sự tức giận rõ rệt.
Đám rắn con sợ đến mức run lên co rúm lại, vội vàng bò về phía phòng, chui vào cái giỏ tre nhỏ bé vốn đã rất chật chội đối với chúng. Curtis đi vào phòng, xách cái giỏ lên rồi đi ra.
Bạch Tinh Tinh thầm nghĩ, lần này đông người, lỡ rắn con chạy mất cũng dễ bắt lại, nên không chọc giận Curtis nữa. Cuối cùng, cả gia đình hơn hai mươi người, bao gồm cả Vinson, đều cùng nhau ra đồng.
…
Khu ruộng lúa ngoài thành là một cảnh tượng lao động hối hả.
Các thú nhân sau khi nhận hạt giống đều ra đồng gieo mạ. Trên mảnh đất trống trải, chi chít những cái hố nông, chỗ này một khoảnh, chỗ kia một khoảnh, mỗi khoảnh chỉ rộng bằng một căn phòng nhỏ.
Các thú nhân ngồi xổm trong thửa ruộng của nhà mình, chăm chú gieo hạt.
“Đây là ruộng nhà chúng ta à?” Bạch Tinh Tinh chỉ vào một cái hố đã bị cào nát, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc này cũng không khỏi sững sờ.
Trời ạ, đây mà là trồng trọt á? Đây là trò trẻ con chơi bùn thì có.
“Khoan đã, Parker chàng đào cái hố này từ khi nào vậy?” Bạch Tinh Tinh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Parker nổi giận với mình, chỉ vì nàng muốn ăn cơm.
Nhớ lâu như vậy không phải vì Parker quá hung dữ, mà là lúc đó nàng coi hắn như một con yêu quái, thật sự sợ hắn sẽ ăn thịt mình.
Parker ngượng ngùng tránh ánh mắt của Bạch Tinh Tinh, vừa dùng hai tay bới đất vừa nói: “Giống cái nào cũng có một thửa ruộng, nàng mới đến Vạn Thú Thành chắc chắn không có, lúc rảnh rỗi ta liền ra đây đào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh sao có thể không nhìn ra sự bối rối của Parker, khóe miệng nàng cong lên, không vạch trần hắn.
Vinson cũng xuống ruộng, đào song song với Parker, “Cho ta một bao hạt kê.”
Parker liếc hắn một cái, cởi một bao ném cho Vinson.
Curtis xách đám rắn con nhìn quanh, đang định thả chúng xuống đất thì Bạch Tinh Tinh nói: “Đừng! Thả vào trong ruộng đi, để chúng nó không chạy lung tung.”
“Được.” Curtis lật ngược cái giỏ, “rào” một tiếng, đám rắn con rơi xuống đất.
Bạch Tinh Tinh nhìn đám rắn con uốn éo thân mình, xót xa hít một hơi, giận mà không dám nói, ngồi xổm bên bờ ruộng xem Vinson và Parker gieo hạt.
Động tác của họ rất cẩn thận và tỉ mỉ, đối đãi với hạt giống còn nhẹ nhàng hơn cả Curtis đối với rắn con. Bạch Tinh Tinh nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra, lúa nước ở thời hiện đại hình như là cấy mạ mà!
Trồng như thế này có khi nào sẽ mọc rất chậm không?
Dù Bạch Tinh Tinh đầy nghi ngờ về phương pháp gieo trồng này, nhưng nàng cũng không tùy tiện thay đổi, dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm làm nông, phương pháp của Viên Vương ít nhất cũng có thể trồng ra được cây lương thực.
“Xì xì!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Một con rắn con bị Parker giẫm phải, nó quằn quại như con giun, có lẽ vì nhận ra người quen nên không cắn Parker.
Bạch Tinh Tinh vội nhảy xuống ruộng, nhấc con rắn nhỏ lên khẽ vuốt ve: “Giẫm phải chỗ nào rồi?”
“Xì xì~” con rắn nhỏ nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Bạch Tinh Tinh, ánh mắt của thú con luôn ngây thơ pha lẫn chút tủi thân. Bạch Tinh Tinh nhìn vào mắt con rắn nhỏ, vuốt ve càng thêm nhẹ nhàng, “Không đau, không đau.”
Đôi mắt Curtis hơi nheo lại, hắn đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh nhấc con rắn nhỏ lên, tiện tay ném vào một góc: “Không sao đâu, giống đực không thể quá cưng chiều, lúc ta bằng chúng nó đã có địa bàn riêng rồi.”
Khi con rắn nhỏ bị ném xuống đất, cơ thể Bạch Tinh Tinh cũng bất giác run lên, nàng gật đầu nói: “Ừm, ta biết rồi.”
Phải nhịn, con của thú nhân thì để thú nhân nuôi, nàng không thể nuôi dạy con sai cách được!