Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 272: Không kết bạn lữ nữa



 

 

Eve kéo áo Bạch Tinh Tinh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta xuống đi, lũ nhỏ sợ hãi.”

 

“Ừm ừm.”

 

Họ rón rén đi xuống lầu, vào một căn phòng ở lầu 5.

 

Eve vuốt đầu các con để trấn an chúng, hỏi: “Rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Cất công tìm kiến rồi lại thả đi.”

 

“Buổi sáng có hai con kiến c.h.ế.t ở đó, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, nên muốn xem chỗ đó có vấn đề gì không.” Bạch Tinh Tinh đặt khay lên bàn, ôm một con báo con từ dưới đất lên, đặt trên đùi mình vỗ về.

 

Báo con lớn rất nhanh, chưa đầy một tuổi đã nặng 30 cân. Con báo đang ngồi trên đùi Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu lên, l.i.ế.m môi nhìn đĩa thịt nướng.

 

Bạch Tinh Tinh liền cầm một miếng thịt đút cho nó ăn, “Các con có ngửi thấy gì không? Trên vết hằn trên đá có mùi gì không?”

 

Con báo đang ăn ngon lành lập tức dụi đầu vào bộ n.g.ự.c đầy đặn của Bạch Tinh Tinh, miệng kêu “ư ử”.

 

Eve nhìn con mình thân mật với Bạch Tinh Tinh, nở nụ cười đầy ẩn ý, phiên dịch: “Con trai nói có mùi của Xà thú.”

 

Động tác vuốt lông của Bạch Tinh Tinh khựng lại, nàng cúi đầu, lúc vuốt lông cho báo con lần nữa rõ ràng đã mất tập trung.

 

Chắc chắn là do Curtis làm tối qua rồi!

 

Bạch Tinh Tinh không còn tâm trạng vuốt lông cho báo con nữa, đặt nó xuống, phiền não ôm đầu.

 

Thế giới này tuy có tục một vợ nhiều chồng, nhưng thực ra ham muốn chiếm hữu của giống đực chưa bao giờ giảm bớt, thậm chí còn mãnh liệt hơn nam giới hiện đại rất nhiều. Tính cách bá đạo như vậy lại phải chấp nhận chia sẻ bạn lữ với người khác, nghĩ lại thật bi ai.

 

Bạch Tinh Tinh âm thầm thề, nhất định không thể có thêm bạn lữ nữa!

 

Ba con báo con bị mùi thức ăn hấp dẫn đến mức hai chân trước đặt lên bàn, không ngừng ngửi. Eve lần lượt gõ vào đầu chúng, khẽ quát: “Xuống đi, các con ăn hết đồ của Tinh Tinh thì cô ấy sẽ phải nhịn đói đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ngao ô ô ~”

 

Lũ báo con nghe vậy liền ngoan ngoãn đi xuống.

 

Bạch Tinh Tinh lấy lại tinh thần, cười nói: “Tôi vừa ăn no xong, các con ăn cùng đi.”

 

Nói xong, nàng cho mỗi con báo một miếng thịt, lại dùng rau cuốn thịt làm thành một cuốn, đưa cho Eve nói: “Cô thử đi, ăn như vậy ngon lắm.”

 

Eve ghét bỏ lùi lại, “Tôi không ăn cỏ.”

 

“Ngon lắm đó.” Bạch Tinh Tinh tự mình cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Không tin cô thử xem.”

 

Eve nửa tin nửa ngờ lấy một miếng rau nhỏ, dưới ánh mắt cổ vũ của Bạch Tinh Tinh, cuốn lấy thịt, cắn một miếng nhỏ.

 

“Thế nào?” Bạch Tinh Tinh mong chờ nhìn Eve.

 

Eve nhai hai miếng, mặt lập tức nhăn lại, muốn nhổ ra nhưng không biết nhổ vào đâu, ngậm trong miệng nhìn quanh, cuối cùng đành phải nuốt cả miếng.

 

“Không đến nỗi vậy chứ.” Bạch Tinh Tinh lại cắn một miếng, ngon mà, rau xanh tươi vừa hái ngon miệng biết bao.

 

Eve vẻ mặt khổ sở chép miệng, lấy thịt trong cuốn ra cho lũ báo con ăn, còn lá cây thì đặt trên bàn, “Tôi là giống cái Báo tộc mà, lại không phải Vượn tộc các cô. Nhưng mà giống cái Vượn tộc các cô thật dễ nuôi, lúc không có thịt cho ăn lá cây là được.”

 

“Ờm…” Bạch Tinh Tinh không nói nên lời, lặng lẽ ăn cuốn rau của mình.

 

Giải quyết xong thức ăn, Bạch Tinh Tinh chuẩn bị lên tầng cao nhất với Curtis, Eve thấy nàng định đi liền vội nói: “Cô không chơi với con tôi nữa à.”

 

“Tôi muốn ngủ trưa.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Ngủ ở đây đi, khó khăn lắm mới không có ai làm phiền.” Phía sau Eve, ba con báo con hưng phấn nhảy nhót, như thể đồng tình với đề nghị của cô.