Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 274: Cả nhà đi du ngoạn



 

 

Bạch Tinh Tinh vội chào hắn: “Cuối cùng cũng gặp được chàng rồi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài chơi, chàng có muốn đi cùng không?”

 

Trái tim đang treo lơ lửng của Vinson đột nhiên hạ xuống. Thấy cả nhà họ rời đi, hắn còn tưởng họ định dọn đi mất.

 

“Ta còn có việc.” Vinson nghiêm mặt nói, nói xong lại sợ sự lạnh lùng của mình sẽ khiến Bạch Tinh Tinh nghĩ nhiều, bèn nói thêm một câu: “Về sớm một chút, bên ngoài nguy hiểm.”

 

Bạch Tinh Tinh cười nói: “Vậy chúng ta đi trước nhé, chàng đừng đi săn, chúng ta sẽ mang thức ăn về.”

 

“Ừm.” Vinson đáp, nhìn theo họ rời đi, thân thể hồi lâu không nhúc nhích. Mãi cho đến khi bóng dáng họ khuất khỏi tầm mắt, hắn vẫn không nỡ dời đi.

 

Là hắn đã quá tham lam, vì sự dịu dàng của Bạch Tinh Tinh mà vênh váo tự đắc, quên mất sự xấu xí của chính mình, còn khiến Bạch Tinh Tinh bị các giống cái khác chế nhạo. Cũng phải, Bạch Tinh Tinh xinh đẹp như vậy, chỉ có giống đực tốt nhất mới xứng đôi, đi cùng hắn quả thật không hợp.

 

Thật ra hắn phải cảm ơn Eudora, vì đã giúp hắn nhận rõ chính mình. Lý do cấm Eudora vào thành đá là vì không muốn gây thêm phiền phức cho Bạch Tinh Tinh.

 

“Vương. Công cụ đã chuẩn bị xong, khi nào chúng ta đến hẻm núi Lạc Đà xây nhà?” Một Hổ thú đến bẩm báo với Vinson.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Đi ngay bây giờ.” Vinson đáp mà không hề quay đầu, dẫn theo một đám thú nhân đi ra ngoài.

 

……

 

Trong núi cây cối xanh um tươi tốt, lá xanh mướt và thân cây màu nâu đều được mưa gột rửa sạch sẽ, không vương một hạt bụi, màu sắc tươi tắn như thể được tô đậm thêm.

 

Lá mục đều đã bị nước cuốn trôi, để lộ ra lớp đất bùn, trên mặt đất vương vãi không ít cành cây gãy, thậm chí ở những nơi đón gió, cây cối còn bị bật gốc, chỉ để lại mấy cái hố sâu.

 

Đám người Bạch Tinh Tinh vừa vào rừng, lũ rắn con liền không còn ai quản được.

 

Chúng sớm đã có khả năng săn mồi, nhưng lại bị cha mẹ nhốt trong nhà. Khó khăn lắm mới được ra ngoài, chúng liền “vù vù” lao vút vào rừng, chỉ một loáng sau đã không thấy bóng dáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Rắn con đừng chạy lung tung!” Bạch Tinh Tinh đuổi theo một con rắn được vài bước, quần áo trên người lập tức bị nước trên cây cỏ làm cho ướt vài mảng.

 

Curtis thấy vậy liền lách mình đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, vòng tay dài ôm bổng nàng lên, “Ta sẽ tìm chúng về.”

 

Parker cũng nói: “Ta cũng có thể ngửi thấy mùi của chúng, chỉ cần trời không mưa là có thể tìm được, nàng đừng chạy lung tung, dưới đất trơn lắm.”

 

“Thôi được.” Bạch Tinh Tinh nhìn quanh, không thấy một con rắn nào.

 

Nuôi con thế này thấy lòng nặng trĩu, lúc nào cũng bỏ nhà ra đi, cảm giác như nuôi không thân vậy.

 

Trời quang đãng nửa ngày, trong núi mọc lên rất nhiều loại nấm. Vừa hay mộc nhĩ trong nhà đã ăn hết, Parker bèn hái một chiếc lá cây lớn, gấp lại thành hình cái phễu để hái mộc nhĩ.

 

Những lùm cây thấp xung quanh thỉnh thoảng đột nhiên rung lên vài cái, làm rơi xuống một vạt nước. Nhìn kỹ, không khó để phát hiện bóng dáng những con rắn lớn vằn đen đỏ đang săn mồi.

 

Rắn sau khi ăn no sẽ nằm yên một chỗ để tiêu hóa, đặc biệt là rắn con, ăn no là thích ngủ nhất. Lần đi săn đầu tiên của lũ rắn con diễn ra rất thuận lợi, sau khi Parker hái đủ mộc nhĩ, khu rừng đã trở lại yên tĩnh.

 

Bạch Tinh Tinh ngồi trên một tảng đá lớn sạch sẽ, giữa tảng đá có một đống lửa nhỏ đang nướng mấy quả trứng chim. Hồi lâu không thấy rắn con đâu, Bạch Tinh Tinh có chút đứng ngồi không yên.

 

Curtis đã sớm nói muốn vứt bỏ lũ rắn con, không lẽ chàng định vứt bỏ chúng ngay bây giờ sao?

 

Nhân lúc Curtis không để ý, Bạch Tinh Tinh nhảy từ trên tảng đá xuống, vừa đi được hai bước đã bị túm lấy gáy áo.

 

“Đừng chạy lung tung.” Curtis xách Bạch Tinh Tinh trở về.

 

Bạch Tinh Tinh nói: “Ta lo cho lũ rắn con, muốn đi tìm xem sao.”

 

Vừa hay Parker ôm một vốc mộc nhĩ trở về, một tay còn xách theo một con rắn con đang ngủ say.