Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 275: Mùa mưa kết thúc sớm



 

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Bạch Tinh Tinh vui mừng cười rộ lên, đưa hai tay ra đỡ lấy con rắn nhỏ, nhẹ nhàng đặt nó lên tảng đá.

 

“Dập lửa đi, trứng chắc chín rồi.” Bạch Tinh Tinh nói mà không ngẩng đầu, dùng cánh tay che cho con rắn nhỏ ở phía gần lửa.

 

Con rắn nhỏ hơi ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tinh Tinh một cái rồi lại ngủ thiếp đi.

 

Sắc mặt Curtis âm trầm xuống, không hề động đậy.

 

Tại sao lại như vậy? Trong ký ức truyền thừa, khi Xà thú mang rắn con ra ngoài, chúng đều sẽ tự mình bỏ đi, vậy mà chúng nó ăn no xong lại ngủ.

 

Chẳng lẽ là vì nuôi quá lâu? Khiến chúng hình thành thói quen ăn no là ngủ?

 

Curtis tuy không có tình thân với hậu duệ của mình, nhưng cũng cảm thấy như vậy không ổn, cứ tiếp tục thế này lũ rắn con sẽ mất đi khả năng sinh tồn.

 

Nhưng nếu việc vứt bỏ lũ rắn con sẽ khiến Bạch Tinh Tinh oán hận chàng, chàng thà hủy diệt cả lứa này còn hơn. Cứ nuôi vậy đi, dù sao Tiểu Bạch cũng thích rắn con, còn có thể khiến nàng nhớ đến chàng nhiều hơn.

 

Parker đặt mộc nhĩ xuống, ba chân bốn cẳng dập tắt lửa, nói: “Lúc ta hái mộc nhĩ có thấy không ít rắn con, để ta đi bắt chúng về.”

 

“Ừm ừm.” Bạch Tinh Tinh cảm kích gật đầu.

 

Parker một mình đi tìm rắn cũng không hề bất mãn, bên cạnh Bạch Tinh Tinh nhất định phải có người canh giữ.

 

Bạch Tinh Tinh moi một quả trứng từ trong đống than ra, chịu nóng bóc vỏ thật nhanh, dùng lá cây gói lại đưa cho Curtis, “Cho chàng này, cẩn thận nóng.”

 

Curtis đưa tay ra, nhưng không nhận trứng, lòng bàn tay chàng đặt lên đỉnh đầu Bạch Tinh Tinh, kéo nàng vào lòng: “Chỉ có hai quả, nàng ăn đi.”

 

“Ta không thích ăn lòng đỏ, chàng ăn giúp ta lòng đỏ nhé.” Bạch Tinh Tinh ngẩng đầu cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không lâu sau, Parker đã nhặt về tất cả rắn con, chúng ngủ la liệt xung quanh tảng đá. Trong lúc chúng nghỉ ngơi, Bạch Tinh Tinh và Parker ra ruộng xem một chút, lúc quay về chúng cũng đã ngủ ngon, cả nhà cùng trở về Vạn Thú Thành.

 

……

 

Ngay ngày hẻm núi Lạc Đà được xây dựng lại xong, thú nhân Báo tộc liền dọn đi, còn mang theo mấy thú nhân Hổ tộc được giống cái Báo tộc lựa chọn.

 

Hổ Vương Bảo lập tức trở nên yên tĩnh, Curtis cho lũ rắn con ở lầu một, chúng có thể bơi lội trong sân, thỉnh thoảng còn bắt được con mồi nhỏ.

 

Trận mưa lớn trước đó dường như đã tiêu hao hết toàn bộ lượng mưa của mùa mưa năm nay, sau khi trời quang mây tạnh thì không còn mưa nữa, mùa mưa năm nay kết thúc sớm hơn khoảng một tháng.

 

Mạ ngoài ruộng đều phát triển rất tốt, vào mùa thu hoạch sớm hơn mọi năm. Giữa những lùm cây bị cái nóng bao phủ vang lên tiếng ve kêu râm ran, báo hiệu một mùa thu hoạch ồn ào.

 

Tại Hổ Vương Bảo, Bạch Tinh Tinh chân trần chạy xuống lầu, xuyên qua hậu viện, thở hổn hển dựa vào khung cửa.

 

Phía trước là một con sông nhỏ trong vắt, bờ sông có một hàng liễu lớn, một thanh niên tóc vàng đang ngồi xổm bên bờ sông mài d.a.o đá.

 

Bên ngoài quá nắng, Bạch Tinh Tinh không dám đi ra, lớn tiếng gọi: “Parker! Hôm nay có phải thu hoạch lúa hoang không?”

 

Parker quay đầu nhìn lại. Bắt gặp ánh mắt của Parker, Bạch Tinh Tinh cười ngọt ngào, nhanh chân chạy về phía chàng.

 

Không nhanh không được, mặt đất bị mặt trời nung nóng, đứng thêm một giây cũng là cực hình, lòng bàn chân chỉ một giây đã như bị đặt trên vỉ sắt nướng.

 

Bạch Tinh Tinh mặc yếm da hổ và váy da, mái tóc xoăn dài đến lưng được búi lên, dùng một dải da thú buộc chặt, rũ xuống sau đầu một lọn đuôi xoăn tinh nghịch. Khi chạy, mái tóc vung vẩy sang hai bên.

 

Trong mắt Parker phản chiếu bóng hình của bạn lữ, trên mặt cũng bất giác nở nụ cười, chàng cất cao giọng trả lời: “Đúng vậy! Chim ăn trộm nhiều quá, thu hoạch sớm có thể thu được nhiều lúa hơn.”

 

Bạch Tinh Tinh chạy đến dưới gốc liễu gần Parker nhất, giậm giậm đôi chân bị bỏng rát, rồi thò chân xuống nước, lúc này mới cảm thấy dễ chịu.