Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 300: Sinh thêm một lứa rắn nữa sao?



 

 

Parker thấy Bạch Tinh Tinh đối với Curtis như vậy, vô cùng hâm mộ, lập tức nói: “Hiếm khi trời mưa, hôm nay cứ để nàng chơi một lát đi.”

 

Curtis không nói gì thêm.

 

Các thú nhân vẫn gầm rú cho đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, ba vầng “trăng” với màu sắc khác nhau hiện rõ trên bầu trời đêm. Các thú nhân vẫn chưa thỏa mãn, nhưng đám mây mỏng manh đã trôi đi mất, có gầm cũng không thể gọi trở về.

 

“Ngao ô ô!” Ta còn muốn gầm cả ngày nữa!

 

“Ngao ô ~” Sung sướng quá!

 

Đây là cơn mưa do chính các thú nhân gọi xuống, tự hào hơn nhiều so với việc cầu xin mà có được. Giống cái và con non trong nhà nhất định sẽ coi họ là anh hùng, bạn lữ nhất định sẽ càng yêu họ hơn.

 

Đây là suy nghĩ chung của tất cả thú nhân.

 

Dầm mưa nửa ngày nửa đêm, Bạch Tinh Tinh không ngoài dự đoán đã bị cảm lạnh, Parker và Curtis vội vàng đưa nàng về nhà.

 

Đi qua thác nước, cơn mưa lần này thế mà làm cho thác nước chảy trở lại. Đủ loại động vật vây quanh bên hồ, tham lam l.i.ế.m dòng nước bùn vàng óng. Không ít trong số đó là con mồi và kẻ săn mồi, thế mà nhất thời không đánh nhau.

 

Ba người về đến nhà, Curtis ôm Bạch Tinh Tinh đặt lên giường, vội vàng cởi quần áo của nàng ra, quấn chăn cho nàng.

 

“Không khỏe sao không nói sớm?” Curtis nói với giọng trách móc đầy tức giận, nhưng nhìn bộ dạng ủ rũ của Bạch Tinh Tinh, chàng lại không nỡ lòng nào dọa nạt.

 

Bạch Tinh Tinh cuộn tròn trong chăn. Trời nóng nực, đắp chăn dày như vậy mà nàng lại không cảm thấy nóng, quả nhiên là cảm lạnh rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Lâu như vậy không được chạm vào nước, ta muốn ngâm nhiều hơn một chút thôi, chàng chẳng phải cũng vậy sao.” Bạch Tinh Tinh như một con sâu róm rúc vào bên cạnh Curtis, mặt dụi vào eo chàng, “Thoải mái không?”

 

Hơi thở Curtis cứng lại, sắc mặt vẫn lạnh băng như thường, nhưng làn da quá trắng lại để lộ vệt ửng hồng trên mặt, “Chẳng phải nàng muốn lứa tiếp theo sinh báo con sao?”

 

Chỉ vì điều này mà chàng vẫn luôn không dám yêu cầu giao phối với Tiểu Bạch, vậy mà Tiểu Bạch còn quyến rũ chàng, là muốn sinh thêm một lứa rắn nữa sao?

 

Mắt Bạch Tinh Tinh mở to, nàng lập tức ngừng cọ quậy, “Ta chỉ hỏi chàng ngâm nước có thoải mái không thôi, chàng nghĩ đi đâu vậy?”

 

Curtis cố tình lờ đi lời giải thích của Bạch Tinh Tinh, cứ cho là nàng đang xấu hổ, chàng vẫn nói: “Parker quá vô dụng, vẫn chưa làm nàng có thai, đáng ghét!”

 

Parker đang bưng một bát canh gừng đi vào, bước chân khựng lại. Curtis nhìn về phía chàng, lúc này Bạch Tinh Tinh mới chú ý đến Parker.

 

Lườm Curtis một cái, Bạch Tinh Tinh vội nói: “Nấu gì vậy? Ta sắp đói c.h.ế.t rồi, mau đưa cho ta.”

 

“Ta hầm cho nàng một con chim cánh ngắn, còn phải một lúc nữa, uống canh hành gừng trước đi.” Parker cúi đầu đi tới, ánh mắt âm trầm liếc qua Curtis một cái, nói: “Ngươi trông lửa, ta đi hẻm núi Lạc Đà gọi thú y.”

 

“Không cần đâu.” Bạch Tinh Tinh cười, dưới hơi nóng bốc lên từ bát canh gừng, gương mặt tái nhợt của nàng ửng lên một màu hồng nhạt, “Ta ngủ một giấc là khỏe thôi, giống cái không yếu ớt như các chàng nghĩ đâu.”

 

Curtis đã từng chăm sóc Bạch Tinh Tinh lúc bị bệnh, lần này nhẹ hơn lần đó rất nhiều, nên chàng cũng không quá sốt ruột, nói với Parker: “Ngươi đi nấu thêm đồ ăn đi, Tiểu Bạch thích ăn món ngươi nấu, ngày mai còn không khỏe thì hãy gọi thú y.”

 

Curtis đã nói vậy, Parker liền quay lại bếp nấu cơm.

 

Nước vẫn phải dùng tiết kiệm, nhưng hôm nay đáng để ăn mừng. Biết Bạch Tinh Tinh muốn ăn đồ làm từ bột, Parker dùng canh chim nấu cho nàng một bát mì kéo tay với nguyên liệu phong phú.

 

Đã lâu không được ăn món nóng hổi có nước canh, Bạch Tinh Tinh ăn uống ngon miệng hẳn lên, ăn đến mức không uống nổi một ngụm canh nữa mới không cam lòng buông đũa.