Máu trên mặt Viên Vương rút đi sạch sẽ, hắn thô bạo giữ chặt đôi vai trắng như tuyết của Cầm, vội vàng nói: “Hắn đã thích Bạch Tinh Tinh rồi, giống đực sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ đâu.”
Cầm tức khắc thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh Viên Vương ra, lạnh lùng nói: “Ngươi không tin vào sức quyến rũ của ta sao?”
Viên Vương mím môi, gian nan nói: “Đương nhiên không phải, không ai có thể chống lại sự quyến rũ của nàng, cho nên ta chưa bao giờ để nàng xuất hiện trước mặt họ.”
Sắc mặt Cầm dịu đi một chút, tự phụ nói: “Giống đực mà ta muốn, không có ai là không có được!” Trừ… kẻ kỳ quái đã phai nhạt trong đầu nàng.
Không biết vì sao lại nhớ đến chuyện cũ nhiều năm trước, Cầm không còn tâm trạng nói chuyện với Viên Vương nữa, nàng quay lưng lại nằm xuống ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau, trên đường phố xuất hiện một người giống cái khoác tấm lụa mỏng màu hồng xanh, thu hút mọi sự chú ý.
Loại vải đó là thứ mà thú nhân Vạn Thú Thành chưa từng thấy qua, nửa trong nửa đục, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng lung linh, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Dù hơn nửa khuôn mặt đã bị tấm voan xanh che khuất, đôi mắt xếch quyến rũ lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Những thú nhân ở xa còn tưởng là Bạch Tinh Tinh, chỉ có nàng mới có làn da trắng như tuyết như vậy. Nhưng đến gần mới có thể phân biệt được sự khác biệt. Bạch Tinh Tinh có đôi mắt to, đuôi mắt hơi rũ xuống, thiên về vẻ đáng yêu, còn đôi mắt của người này không lớn bằng, đuôi mắt xếch lên một đường cong vô cùng yêu mị quyến rũ.
Huống chi, nàng có một đôi con ngươi màu xanh biển xinh đẹp. Khi nàng chăm chú nhìn ai đó, trong ánh mắt dường như có một vòng xoáy không đáy, có thể hút cả linh hồn người ta vào trong.
Đây là một đôi mắt rất mâu thuẫn, nó dường như trời sinh đã mang theo ma lực.
“Cô là ai? Mới đến Vạn Thú Thành à?” Lính gác cổng Hổ Vương Bảo tuy cũng nhìn đến ngẩn người, nhưng vẫn tận tụy chặn nàng lại.
“Ta là bạn lữ của Viên Vương, Cầm. Ta gần như không ra khỏi cửa, nên các vị không biết ta.” Giọng của Cầm như làn nước biển mát lạnh thấm vào ruột gan, nếu không phải những lính gác này đều đã có bạn lữ, e là sẽ vì được nói chuyện với một người giống cái xinh đẹp mà hạnh phúc đến ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cầm tiếp tục dịu dàng nói: “Vì gần đây Viên Vương và bạn lữ của Bạch Tinh Tinh có chút hiểu lầm, ta đến đây để hòa giải giúp họ.”
Hai người lính gác nhìn nhau, ăn ý chia ra một người chạy vào trong thành báo tin cho Vinson.
Bất kỳ yêu cầu nào của một giống cái cũng đủ để được thú vương coi trọng, Vinson nghe tin liền nhanh chóng ra ngoài.
Cầm ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc ướt át nhìn thẳng về phía Vinson. Nàng cứ lặng lẽ nhìn như thể trong mắt chỉ chứa đựng được người đang được nàng ngắm nhìn, tràn đầy sự quyến rũ và thâm tình.
Vinson cũng thoáng ngẩn người, sau đó mặt không biểu cảm dời tầm mắt đi, trầm giọng nói: “Vào đi, bên ngoài nắng.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cầm bước đi trên đôi chân nhỏ đeo chuỗi vỏ sò tinh xảo, dáng đi tao nhã tiến vào lâu đài, dưới chân phát ra tiếng va chạm thanh thúy của vỏ sò.
“Ta biết chàng, chuyện của Viên Vương ta rất xin lỗi, đều tại ta cả.”
Vinson nghe thấy giọng nói của giống cái phía sau, khó hiểu “Hửm” một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía nàng.
“Chàng ấy chỉ là ghen tuông, vì… có một lần tụ họp, ta ở một bên nhìn trộm chàng bị chàng ấy phát hiện.”
Bước chân Vinson dừng lại, ánh mắt lại một lần nữa khóa chặt vào nàng.
“Ta thích chàng.” Cầm nói xong, cúi đầu, chờ đợi phản ứng của Vinson.
Được một giống cái yêu mến, là điều mà Vinson mơ ước từ trước khi quen biết Bạch Tinh Tinh. Sau khi có mục tiêu, khát vọng này cũng bị đè nén xuống đáy lòng, nếu không có gì bất ngờ, khát vọng này sẽ bị hắn hoàn toàn lãng quên.
Nhưng nó đột nhiên thành hiện thực. Vinson cảm giác một khuyết điểm nào đó trong lòng đột nhiên được bù đắp, cuộc đời thú của hắn dường như không còn uổng phí.