Mười năm trước…
Dưới đáy biển xanh thẳm, điểm xuyết từng viên trân châu lớn bằng nắm tay, ánh sáng dịu nhẹ soi sáng đáy biển, hiện ra một khung cảnh hoa lệ lộng lẫy.
Những dải rong biển lớn lay động theo dòng hải lưu, mấy con cá nhỏ màu sắc sặc sỡ “vút” một tiếng lẩn vào trong đám rong biển, rồi lại “vút” một tiếng lao ra.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Phụt”
Trong nước biển truyền đến tiếng cười khúc khích của một người giống cái. Một cô gái với mái tóc xoăn màu xanh lam buông xõa đang nằm nhoài bên mép hang động. Cổ và tay chân nàng đều đeo những chuỗi vỏ sò tinh xảo, trên người mặc bộ quần áo được dệt từ loại sợi rong biển quý hiếm nhất, lớp vải tựa lụa áp lên làn da mịn màng.
Nàng trang điểm như một tinh linh của biển cả, nhưng lại không có ai thưởng thức.
Nàng khao khát nhìn ra thế giới bên ngoài, dùng tay chọc chọc vào lớp màng mỏng trong suốt bên cạnh hang động, bên ngoài là nước biển, bên trong lớp màng lại là không khí. Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, xung quanh hang động đều được bao phủ bởi một lớp màng như vậy.
“Haiz! Chán quá đi, Kim và mọi người khi nào mới về đây.” Cầm thở dài nói.
“Rầm” một tiếng, lũ cá nhỏ trong đám rong biển đều vọt ra, làm tung lên một vệt nước đục lan tỏa trong lòng biển.
Cầm lập tức áp mặt vào lớp màng mỏng, lớp màng bị đẩy ra thành hình một khuôn mặt người, nhưng không hề có dấu hiệu rách vỡ.
Nàng biết điều này có nghĩa là phía sau tảng đá có nguy hiểm, nhưng không hề hoảng sợ, khó khăn lắm mới đợi được một màn kịch hay.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác ở nơi đây, nàng thật sự sắp chán đến phát điên rồi. Tuy rằng các giống đực trong tộc đều mang đến cho nàng những thứ tốt nhất, nàng có đồ ăn không hết, quần áo đẹp không hết, và tuổi xuân nhan sắc không phai tàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giống cái của tộc Nhân Ngư chỉ sinh ra thế hệ mới khi tuổi thọ của mình sắp cạn. Cho nên giống cái của tộc Nhân Ngư vĩnh viễn chỉ có một người. Là giống cái của tộc Nhân Ngư thế hệ này, nàng gánh vác trọng trách sinh sản đời sau.
Các giống đực sẽ đi xa vạn dặm để tìm về cho nàng Lục Tinh, thứ có thể kéo dài sinh mệnh của nàng vô hạn. Các giống đực bên cạnh thay đổi hết thế hệ này đến thế hệ khác, nàng nhìn những đứa con của mình lớn lên, sau đó giao phối với chúng, sinh ra hậu duệ mới, rồi lại nhìn chúng già đi, hoặc là trong một lần lên bờ nào đó đã không thể trở về.
Nàng đã không nhớ rõ mình bao nhiêu trăm tuổi, cuộc sống như vậy quá nhàm chán, nàng đã sắp không thể chịu đựng nổi nữa.
Đúng lúc này, một biến số xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Một con mãng xà khổng lồ từ sau rạn san hô bơi ra, màu sắc sặc sỡ vằn đen đỏ mang lại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Cầm biết mình nên hoảng hốt la hét, nhưng không biết vì sao, nàng có chút khao khát con rắn này đến gần.
Con mãng xà này có thể tránh được lớp lớp lính gác để vào nơi ở của nàng, điều đó thể hiện thực lực của hắn. Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn, nàng ôm lấy n.g.ự.c mình, dí sát mặt hơn ra bên ngoài.
Đây là thú nhân của chủng tộc khác sao? Hắn nhất định có thể đưa mình ra ngoài, thật sự rất muốn lên lục địa chơi một phen!
Những giống đực kia lá gan quá nhỏ, chỉ dám đưa nàng lên mặt biển hít thở không khí, nhiều nhất là đưa nàng lên một hòn đảo nhỏ trong tầm mắt ngồi một lát, mà còn bị theo dõi từng giây từng phút.
Như thể nghe được tiếng lòng của nàng, nửa thân trên của mãng xà đột nhiên hóa thành hình người.
Nửa người nửa rắn rất giống với giống đực Nhân Ngư. Mái tóc đỏ thẳng mượt phiêu tán trong nước biển, hóa thành một mảng hồng rực rỡ, Cầm ngay lập tức đã bị mái tóc đỏ của hắn hấp dẫn.
Chỉ là cái đuôi quá dài, vảy quá thô ráp, đặc biệt là phần bụng, từng mảng vảy lớn màu trắng, giống như lớp giáp xác. Nàng đã quen nhìn đuôi cá nên cảm thấy đuôi rắn quá xấu.
Curtis nhìn chằm chằm người giống cái trong động, bơi lại gần, đưa ngón tay ra, liền cắt rách lớp màng mà Cầm làm thế nào cũng không phá được.