Bạch Tinh Tinh cảm thấy mình thật không hợp để tiếp xúc với giống đực, tốt nhất không nên quá thân cận với họ nữa. Họ quá đỗi dịu dàng, một người phụ nữ lớn lên ở địa cầu, trước sự tấn công của thú nhân, có mấy ai cầm cự nổi?
“Mau ăn đi, ăn xong rồi chúng ta lên đường.” Moore thúc giục, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nhiều hơn sự mong chờ.
Bạch Tinh Tinh cắn một miếng thịt, không thể không nói, kỹ năng nướng thịt của Moore thật sự rất tệ, chẳng hề kém cạnh Curtis lúc trước.
Bề mặt thịt cháy một lớp, vị có chút đắng.
Bạch Tinh Tinh cúi đầu nhìn, thịt lại vẫn còn kẹp m.á.u tươi. Tốc độ nhai chậm lại, nàng cảm giác trong miệng ẩm ướt, lại nhìn miếng thịt nướng còn rỉ máu, dạ dày đột nhiên cuộn lên một trận dữ dội.
“Ọe!”
Bạch Tinh Tinh che miệng, chạy đến gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Moore lập tức đại biến, chàng vội đuổi theo, lúng túng đứng sau lưng nàng, tay nâng lên hạ xuống mấy lần, đang định vỗ nhẹ thì Bạch Tinh Tinh đã thẳng lưng dậy.
“Khó ăn lắm sao?”
Sau khi Bạch Tinh Tinh nôn xong, Moore hỏi với trái tim treo lơ lửng.
Bạch Tinh Tinh nôn ra cả chỗ nho ngày hôm qua, trong miệng vừa chua vừa đắng, nàng quệt miệng, nói: “Chưa nướng chín.”
Moore mặt lộ vẻ tự trách, giật lấy miếng thịt nướng, nhanh chân đi đến đống lửa tiếp tục nướng.
Lần này thì đã chín hẳn, nhưng Bạch Tinh Tinh ngửi thấy mùi khét tanh nồng, dạ dày lại bắt đầu khó chịu, cuối cùng vẫn không thể ăn được một miếng nào.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Moore đành phải đi tìm cho Bạch Tinh Tinh một ít quả cây khác.
Lại một lần nữa lên đường, Moore lại quay về hướng ban đầu. Cơ thể chàng đã gần như hồi phục, tốc độ cũng gần bằng lúc đỉnh cao.
Hai ngày không ăn uống gì nhiều, Bạch Tinh Tinh đã toàn thân vô lực, vì thế bữa tiếp theo nàng cố gắng gượng dậy, chỉ đạo Moore nướng thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là không có bất kỳ gia vị nào, lúc ăn Bạch Tinh Tinh vẫn cảm thấy buồn nôn.
Nàng che miệng nén lại cảm giác khó chịu, cảm giác này làm nàng không khỏi nghĩ tới những tình tiết thường thấy trên TV – mang thai là phải ốm nghén.
Mắt Bạch Tinh Tinh đột nhiên mở to.
Tính ra, lần cuối cùng làm chuyện đó với Parker, đã hơn một tháng rồi.
Kỳ nghỉ của nàng chưa tới, vì bụng không phình lên nhanh như lúc mang thai trứng rắn, sức ăn cũng rất bình thường, nên nàng vẫn luôn cho rằng là do thời tiết khô hạn dẫn đến kinh nguyệt không đều.
Bạch Tinh Tinh cúi đầu nhìn bụng dưới đang được che khuất bởi lớp da rắn lột màu bạc, nhẹ nhàng vuốt ve.
Không lẽ nào, lần này có báo con rồi?
“Đói lắm sao?” Moore hiểu lầm động tác của Bạch Tinh Tinh, sắc mặt lo lắng nói: “Lên đi, chúng ta tiếp tục lên đường, đến Chân Trời Góc Bể ta sẽ đi tìm tộc Nhân Ngư đổi muối.”
Nghe đến tộc Nhân Ngư, Bạch Tinh Tinh liền nhớ tới Cầm, trên mặt hiện lên vẻ quật cường và phẫn hận, đồng thời còn có cả sự hoảng sợ.
Lắc đầu, Bạch Tinh Tinh nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, ta có báo con rồi.”
Đồng tử đen nhánh của Moore đột nhiên giãn ra, chàng ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào bụng Bạch Tinh Tinh, trên mặt nửa buồn nửa vui, môi mấp máy, hồi lâu mới thốt ra được lời.
“Tốt… ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nàng cứ yên tâm mang thai.”
Giọng Moore nhẹ đi mấy phần, như thể chỉ cần mình nói lớn tiếng là sẽ làm tổn thương Bạch Tinh Tinh.
Khóe miệng Bạch Tinh Tinh nở nụ cười, nàng vẫn luôn cầu nguyện đừng có con nhanh như vậy, nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến, trong lòng nàng chỉ còn lại niềm vui và sự mong chờ.
Thời gian mang thai là ba tháng, nếu thật sự đã hơn một tháng, thì rất nhanh sẽ lộ bụng thôi.
Lần này Bạch Tinh Tinh không từ chối ý tốt của Moore, nàng cảm kích gật đầu, “Cảm… cảm ơn.”
Có con rồi, Moore chăm sóc Bạch Tinh Tinh lại càng thêm cẩn thận.