Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 338: Rắn và Ưng gặp nhau (2)



 

 

Curtis vẫn giữ hình thú, đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ, quay đầu chuẩn bị rời đi.

 

Tiểu Bạch bây giờ đang một mình, hắn phải đến đó ngay lập tức.

 

Moore đuổi theo vài bước, hạ thấp giọng nói: “Ngươi đi tìm nàng bây giờ sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm.”

 

Nửa người trên của Curtis hóa thành hình người, khinh miệt liếc Moore một cái, “Đó là do ngươi vô dụng, có ta ở đây, xem ai dám lại gần.”

 

Môi Moore lạnh lùng cong lên, “Ngươi có thể đảm bảo bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi không? Ngươi nỡ lòng nào để nàng lúc nào cũng bị những ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm sao?”

 

Curtis nghĩ đến cảnh tượng đó, liền chần chừ.

 

Hắn cũng đang có ý định g.i.ế.c sạch bầy Ưng thú, chỉ là…

 

“Ngươi chắc chắn nàng ấy bây giờ an toàn?”

 

Moore lập tức nói: “Phía trước có một bộ lạc của tộc Khổng Tước, nàng đang ở trong đó, sẽ không có nguy hiểm. Nhưng tiền đề là không thể để Ưng thú phát hiện, nếu Khổng Tước thú biết chuyện của Tinh Tinh, phiền phức sẽ còn lớn hơn.”

 

Curtis ngẩng đầu nhìn về phía bầy Ưng thú đang đậu trên cành cây, ánh mắt bình tĩnh, nhưng những con Ưng thú phía trên lại vô cớ cảm thấy lạnh người, thần kinh căng như dây đàn.

 

“Thay vì bị động, không bằng nhân lúc này g.i.ế.c hết bọn chúng, trừ hậu họa về sau.” Moore nói.

 

“Được.”

 

Hai câu cuối cùng họ không hề hạ giọng, bầy Ưng thú đều đã nghe thấy.

 

Chúng cũng không phải ngồi chờ chết, liền bay lên cao hơn tán lá, không cho Curtis bất kỳ cơ hội tấn công nào. Sau khi bàn bạc một lúc, chúng cử ra hai Ưng thú thực lực yếu hơn bay về Vạn Thú Thành cầu cứu viện.

 

Chỉ cần tin tức Bạch Tinh Tinh ở Hải Thiên Nhai truyền về, Viên Vương và Báo Vương chắc chắn sẽ xuất chiến, đến lúc đó ai thắng ai bại còn chưa biết được.

 

Moore nhìn trời, đoán được kế hoạch của chúng, liền phân tích cho Curtis:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Bọn chúng đi báo tin rồi, Ưng tộc bay một chuyến đi về cần mười bốn ngày, chúng ta có mười bốn ngày để g.i.ế.c hết Ưng tộc ở đây, sau đó ngươi có thể mang Bạch Tinh Tinh rời đi.”

 

Curtis nhìn về phía Moore, cố gắng kìm nén sát ý đối với hắn, nhận lấy hình nộm được bọc kín.

 

Khóe miệng Moore nhếch lên một tia cười, nhưng nhanh chóng bị hắn che giấu.

 

“Vậy ta quay lại chăm sóc Tinh Tinh, ngươi cũng không yên tâm để nàng một mình mà.”

 

Nói xong, Moore hóa thành hình ưng bay đi. Vì hắn không mang theo “Bạch Tinh Tinh”, nên đám Ưng thú không đuổi theo.

 

Curtis ôm “Bạch Tinh Tinh” trong lòng thật chặt. Có cơ hội, hắn nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t con Ưng thú này!

 



 

Moore một lần nữa đến tộc Khổng Tước nhưng lại bị chặn ở bên ngoài, hắn đành phải nhờ Khổng Tước thú gọi Bạch Tinh Tinh ra.

 

Một lát sau, Bạch Tinh Tinh cưỡi một con khổng tước ra. Thấy Moore bình an vô sự, tảng đá trong lòng nàng mới hạ xuống.

 

Con khổng tước đưa Bạch Tinh Tinh ra xong liền lập tức bay về.

 

“Dụ được chúng đi rồi sao? Chúng ta có thể đi được chưa?” Bạch Tinh Tinh hưng phấn nói, trong lòng ôm tất cả hành lý, liếc nhìn con chim hoàng yến lớn trong tay Moore, nước miếng ứa ra.

 

Moore xoa đầu Bạch Tinh Tinh, “Đói rồi phải không, nàng cả ngày chưa ăn gì, ta nướng thịt cho nàng ngay đây.”

 

Mặt Bạch Tinh Tinh xịu xuống, nàng đi về phía ngoài bộ lạc, “Ta đã nói mà, sao hôm nay ngươi đã quay lại rồi, muốn dụ được chúng đi ít nhất cũng phải mấy ngày chứ.”

 

“Ta không yên tâm về nàng.” Moore nắm lấy tay Bạch Tinh Tinh, và khi nàng giãy ra, hắn thuận thế buông tay, “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết bên này có nước ngọt.”

 

“Ồ.” Bạch Tinh Tinh sửa lại tóc, cố tình giữ khoảng cách 1 mét với Moore.

 

Moore nói: “Còn hơn một tháng nữa là nàng sinh rồi, ta muốn nàng sinh con ở đây, sau đó chúng ta hãy rời đi.”

 

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến bên một con sông nhỏ.