Còn Bạch Tinh Tinh, kể từ ngày hôm đó, cảm giác mình như hóa thân thành nữ chính bi t.h.ả.m trong một vở kịch sướt mướt, cuộc sống mỗi ngày chỉ có năm chữ và một dấu chấm câu -- nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn nhẫn!
Bella ngày càng quá đáng, không chỉ bắt nàng nướng thịt, mà còn vứt cả quần áo cho nàng giặt. Phiền nhất là tiếng gào chói tai mỗi ngày.
“Bạch Tinh Tinh! Thịt nướng của ta bao giờ mới xong!”
Đấy, lại bắt đầu rồi.
Bạch Tinh Tinh ôm cái bụng năm sáu tháng vội vã đi ra ngoài bộ lạc, vừa đi vừa nói: “Gia vị nướng thịt hết rồi, ta đi tìm.”
“Hừ.”
Từ rất xa, Bạch Tinh Tinh vẫn nghe thấy tiếng hừ của Bella. Nàng bực bội thở ra một hơi, rảo bước chạy đi.
Một con khổng tước đực liếc nhìn Bella, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, bay tới bay lui nhặt củi, chất thành đống ở chỗ Bạch Tinh Tinh hay nướng thịt.
Bella thấy vậy, lại hừ một tiếng, “Xấu như vậy mà cũng có giống đực giúp.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Moore vẫn đứng bên bờ sông, eo quấn tấm da thú cứng cáp, dáng người thẳng tắp, như một vị hiệp sĩ Độc Cô Cầu Bại.
Thấy Bạch Tinh Tinh, Moore mỉm cười, bước nhanh về phía nàng.
“Chậm một chút, bụng to như vậy rồi, đừng chạy nhanh thế. Chân có đau không?”
Bạch Tinh Tinh chống tay thở hổn hển, cười nói: “Không sao, quen rồi. Chân cũng không đau, đất ở đây sạch sẽ lắm.”
“Thế cũng phải chậm lại.” Moore lau mồ hôi trên mặt Bạch Tinh Tinh, đầu ngón tay quệt đi một vệt màu tím, “Mồ hôi ra hết cả rồi.”
Bạch Tinh Tinh cũng sờ mặt mình, một tay dính đầy màu tím, nói: “Lần sau ngươi mang cho ta thêm ít quả cầu tím nhé, lúc nhóm lửa nóng quá, cứ hay ra mồ hôi, nhiều lần suýt nữa thì trôi hết lớp ngụy trang. May mà ta toàn cúi đầu, không ai để ý mặt ta.”
“Nhóm lửa?” Moore nghi ngờ hỏi, “Đồ ăn ta mang cho nàng không đủ sao?”
“À…” Bạch Tinh Tinh đảo mắt, lanh lợi đáp: “Ta thỉnh thoảng nướng chút đồ ăn vặt thôi, không phải vì đói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Moore nói: “Muốn ăn gì ta làm cho nàng luôn.”
Bạch Tinh Tinh gật đầu lia lịa: “Hôm nay ta ăn ngon miệng lắm, muốn ăn hai phần thịt nướng.”
“Được.” Moore xoa đầu Bạch Tinh Tinh, “Ở đây không có ai, mau đi rửa mặt đi.”
Bạch Tinh Tinh cười hì hì bỏ đi.
Tốt quá, hôm nay không cần phải cố ý nướng thêm một phần thịt cho Bella nữa, sướng thật!
“Ta nghĩ Curtis hẳn là sắp đến rồi.” Bạch Tinh Tinh bâng quơ nói.
Moore lập tức run lên, bật dậy.
“Sao nàng biết?”
Bạch Tinh Tinh kỳ quái liếc nhìn Moore, vẩy vẩy nước trên tay, hỏi: “Sao ngươi phản ứng dữ vậy?”
Moore kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng, giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Hắn đến thì tốt quá rồi, ta chỉ mừng cho nàng thôi.”
Mặt Moore không hề có chút vui mừng nào, ngược lại như đưa đám. Bạch Tinh Tinh chỉ nghĩ mình lại vô tình chạm vào nỗi đau của Moore, không dám nhìn hắn nữa.
“Thời gian thôi.” Bạch Tinh Tinh nghịch nước nói: “Curtis nói một mình hắn đến bờ biển chỉ cần nửa tháng, chúng ta đến đây mất bảy ngày, lại qua tám ngày nữa, chắc hắn cũng sắp đến rồi.”
Moore như trút được gánh nặng, hắn còn tưởng có con khổng tước nào thấy Curtis rồi nói cho Bạch Tinh Tinh biết.
“Tuyến đường khác nhau, hắn có thể sẽ chậm hơn một chút, nhưng chắc cũng trong mấy ngày này thôi.” Mắt Bạch Tinh Tinh sáng rỡ, tràn đầy mong chờ.
“Ừm.” Moore đáp, tiếp tục nhóm lửa.
“Còn Parker, chắc phải hơn nửa tháng nữa, sức bền của chàng ấy không tốt. Chỉ cần đến kịp trước khi con ra đời là được.” Bạch Tinh Tinh bấm đốt ngón tay tính toán, còn một tháng nữa là sinh, một tháng chắc đủ cho Parker, nhưng ngàn vạn lần đừng đến muộn.