Trong lúc nướng thịt, Bạch Tinh Tinh cố tình đ.á.n.h giá Moore, đột nhiên hỏi: “Đám Ưng thú kia vẫn chưa đi sao? Ta thấy dáng vẻ ngươi mệt mỏi lắm, bọn chúng có thường xuyên tìm ngươi gây sự không?”
Một câu quan tâm đơn giản khiến tim Moore nhảy nhót, lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa bùng cháy, hơi ấm lan tỏa khắp người.
“Không có, ta cố gắng tránh bọn chúng, chỉ thỉnh thoảng mới gặp. Thực lực của ta trong tộc Ưng cũng thuộc hàng đầu, muốn thoát khỏi chúng vẫn có thể, chỉ là hơi tốn sức một chút.”
Moore nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Bạch Tinh Tinh biết trong đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm, nàng áy náy nói: “Là ta liên lụy ngươi.”
“Ta vui vì bị nàng liên lụy.” Ánh mắt Moore rực sáng nhìn chằm chằm Bạch Tinh Tinh, “Chỉ sợ nàng đến cơ hội liên lụy ta cũng không cho.”
Bạch Tinh Tinh lúng túng tránh ánh mắt của Moore, kiếm cớ thêm củi vào đống lửa.
Sau khi ăn no, Bạch Tinh Tinh gói ghém đồ ăn cho cả ngày, và chuẩn bị thêm một phần cho Bella.
Chia tay Moore xong, nàng lại cúi gằm mặt, mắt nhìn xuống đất mà đi, trở lại với dáng vẻ tự ti ở bộ lạc Khổng Tước.
“Bạch Tinh Tinh, mau lại đây, ta tìm củi tốt cho ngươi này.”
Phía trước vọng đến giọng nói của một giống đực, Bạch Tinh Tinh ngước mắt nhìn lên.
Người này mấy ngày trước đột nhiên bắt đầu theo đuổi nàng, tính tình khá chất phác thật thà, theo đuổi nàng chỉ vì muốn sinh con chứ không thấy có bao nhiêu tình cảm, nên nàng từ chối cũng không có áp lực gì.
“Ta nướng thịt xong rồi, nhưng vẫn cảm ơn củi của ngươi.” Bạch Tinh Tinh khẽ nói, tiếp tục cúi đầu.
Giống đực kia đi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, nàng nhìn chân hắn rồi nói: “Ta sẽ không chấp nhận ngươi đâu, ngươi đừng giúp ta nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Với ta đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngươi lại phải rất vất vả mới làm được.” Giống đực gãi gãi gáy, nói: “Cứ… cứ cho là ngươi không chấp nhận ta đi, ta vẫn sẽ giúp ngươi.”
Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người giống đực đã theo đuổi mình mấy ngày nay, là một thú nhân bình thường không có vằn thú.
“Cảm ơn.” Bạch Tinh Tinh chân thành nói.
Giống đực kia cười ngây ngô hai tiếng, lại gãi gãi gáy, “Trong bộ lạc không có giống cái nào thích ta, ngươi bây giờ cũng không có giống đực, hay là chúng ta kết đôi đi. Lông của ta màu không đẹp lắm, nhưng vẫn có thể nuôi sống ngươi.”
Bạch Tinh Tinh che miệng cười khẽ, nửa đùa nửa thật nói: “Thật sự không được đâu, bạn đời của ta có tính chiếm hữu rất cao, năng lực của họ cũng rất mạnh. Nếu ta tìm bạn đời mới quá yếu, sẽ bị họ g.i.ế.c c.h.ế.t mất.”
“A!” Con khổng tước đực kêu lên, “Là con Ưng thú kia sao? Hắn quả thật rất mạnh, trông không dễ gần.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Không phải hắn, nhưng có một người năng lực cũng ngang ngửa hắn. Trước đây có giống đực theo đuổi ta, hắn liền ngày nào cũng đi quyết đấu với người ta.” Nhớ đến Parker, Bạch Tinh Tinh không khỏi bật cười, sau đó lại dâng lên một nỗi xót xa.
Mỗi lần đ.á.n.h nhau, Parker luôn mang một thân thương tích trở về.
“Vậy thì thôi vậy.” Giống đực nói, rồi chuyển chủ đề, “Nhưng ta vẫn sẽ giúp ngươi.”
“Tại sao?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của giống đực kia hiện lên hai vệt hồng khả nghi, hắn nuốt nước bọt, lại gãi gãi đầu, rồi mới nói: “Thực ra ta vẫn rất thích ngươi. Khi ở bên ngươi, ta cảm thấy ngươi không giống như vẻ bề ngoài… Rất đáng yêu.”
Bạch Tinh Tinh lập tức c.ắ.n môi, tự kiểm điểm: Hôm nay nói hơi nhiều, bản tính bị lộ rồi sao? May mà thú nhân này dễ đối phó, sau này phải chú ý hơn.
“Ta về tổ trước đây, ta ở trên ngươi hai cành cây, có việc gì cứ gọi ta.”