Là Moore hay là con chim khác?
Khi thấy con chim thứ hai, trong lòng Parker đã có đáp án, chắc chắn là thú do Vạn Thú Thành cử đến để truy sát Tinh Tinh.
Chỉ có hai con thôi, Parker không hề sợ hãi, hắn trèo lên cây ngửa đầu kêu lớn: “Gào gừ~~”
Thú nhân muốn g.i.ế.c Tinh Tinh, hắn cũng không thể tha!
Hai con Ưng thú trên không nghe thấy tiếng, liếc nhau, rồi quay đầu bay xuống dưới.
Parker háo hức muốn chiến, nhưng hai con Ưng thú kia lại rất biết điều mà đáp xuống một cành cây khác, hóa thành hình người.
“Chúng ta quay lại để xem xét tình hình ở Hải Thiên Nhai, xem ra chuyện tai ương không liên quan đến Bạch Tinh Tinh, chúng ta sẽ không truy sát nàng nữa.” Một trong hai con Ưng thú nói.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Parker nhướng mày, cũng hóa thành hình người.
“Coi như mắt các ngươi không bị mù.”
Con Ưng thú cũng không tức giận, thành khẩn xin lỗi: “Chúng ta muốn xin lỗi Bạch Tinh Tinh, nàng là giống cái, chúng ta đối xử với nàng như vậy là quá không nên.”
“Cũng không cần đâu.” Parker mất kiên nhẫn nói, “Các ngươi đi đi, đừng đến quấy rầy chúng ta là được, ta sẽ chuyển lời của ngươi cho Tinh Tinh.”
Hắn cũng không dám tin lời của Ưng thú, có khả năng hai con này chỉ đang lừa hắn để tìm ra Tinh Tinh. Dù hắn tự tin mình đ.á.n.h thắng được chúng, nhưng hắn không muốn Tinh Tinh gặp phải một chút nguy hiểm nào.
Hai con Ưng thú liếc nhau, đều gật đầu.
“Được, vậy chúng ta sẽ quay về, mùa mưa sắp đến rồi, giống cái ở Vạn Thú Thành cần được chăm sóc.”
Nói xong, hai con Ưng thú hóa thành hình thú, bay về phía Vạn Thú Thành.
Parker hoàn toàn yên tâm, phấn khích chạy về phía trước.
Moore ra ngoài săn mồi, Tinh Tinh gần đây chỉ thích thịt nhiều mỡ, hắn đã bắt đầu tìm kiếm từ sáng sớm, không ngờ lại thấy Parker, còn nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Cái gì đến, cuối cùng cũng đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn sẽ bị Bạch Tinh Tinh đuổi ra khỏi nhà gỗ ngay lập tức, hắn thật sự… rất luyến tiếc khoảng thời gian bình yên bên cạnh nàng. Giá như những ngày tháng như vậy có thể kéo dài thêm vài ngày nữa, chỉ vài ngày thôi.
Năng lực của Moore mạnh hơn hai con Ưng thú kia rất nhiều, dưới sự cố ý ẩn nấp của hắn, Parker không hề phát hiện ra.
Parker phấn khích chạy về phía Bạch Tinh Tinh, mỗi bước chân hắn đều cảm thấy mình gần nàng hơn một chút, chắc chắn sẽ sớm được nhìn thấy nàng.
Tim Parker đập nhanh hơn, đôi mắt vàng óng ánh lên niềm vui sướng. Đột nhiên, mấy con khổng tước chặn đường hắn.
“Ca—”
Con khổng tước hung dữ kêu to, toàn thân lông vũ dựng đứng, trông to lớn hơn hẳn.
Parker nhận ra đây là bộ lạc nhỏ mà Tinh Tinh đang ở nhờ, vội vàng dừng bước, còn thân thiện lùi lại vài bước, hóa thành hình người.
“Ta đến tìm bạn đời của mình, nàng ấy tên là Bạch Tinh Tinh, có phải đang ở đây không?”
Mấy con khổng tước liếc nhau vài lần, kêu “cạc cạc cạc” với Parker vài tiếng, một con quay đầu bay đi, những con còn lại tiếp tục chặn trước mặt hắn.
Parker biết quy củ của bộ lạc, chắc chắn phải đợi thủ lĩnh đồng ý hắn mới có thể vào.
Hắn lo lắng đi đi lại lại tại chỗ, hận không thể xông thẳng vào. Trong lúc lơ đãng, khóe mắt hắn thoáng thấy một bóng đen.
“Ai đó?” Parker nhìn về phía đó.
Kia không phải là Moore sao? Thân hình to lớn như vậy, chắc chắn là Moore rồi.
Parker mừng như điên, hét lớn về phía hắn: “Moore! Ta đến rồi!”
Cũng không biết con hắc ưng có nghe thấy không, nó vẫn nhìn thẳng bay tiếp, biến mất khỏi tầm mắt của Parker.
“Nhầm người sao?” Parker bực bội lẩm bẩm.
Khi nhận được tin, phản ứng đầu tiên của Alva là giơ tay ngửi ngửi cánh tay mình, sau đó cau mày lo lắng.