Parker tức giận đến mức chân sau cào cào đất, chuẩn bị xông vào.
Alva lại gầm lên một tiếng nữa, và theo lệnh của hắn, bầy khổng tước đồng loạt lao về phía con báo đốm, trong đó có bốn con là thú ba vằn.
Những con khổng tước mạnh nhất bộ lạc, trừ tộc trưởng già, tất cả đều đã đến.
Một mình Parker khó địch lại số đông, hắn chỉ chạy được hai bước đã bị mổ đau điếng, không thể tiến thêm bước nào. Hắn không biết thực lực của địch, đành bất đắc dĩ quay đầu bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, đám khổng tước kia lại không hề đuổi theo.
Parker c.ắ.n môi, hắn nhất định sẽ lẻn vào!
Đúng rồi, trên đường đi mơ hồ có mùi của Curtis, đi tìm hắn vậy.
…
Kể từ lần thai động đầu tiên, bụng của Bạch Tinh Tinh dường như không ngừng lớn lên, mỗi ngày đều có thai động vài lần, càng lúc càng mạnh và thường xuyên hơn.
Sinh mệnh sống động như vậy khiến tâm trạng của Bạch Tinh Tinh cũng tốt lên. Chỉ là có lúc chúng quậy quá, khiến nàng có chút khó chịu.
Ngồi dưới bóng cây ăn miếng thịt vừa nướng xong, Bạch Tinh Tinh cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhớ đến Parker, liền đưa tay xoa ngực.
Moore vội nói: “Con mồi hôm nay hơi gầy, chiều nay ta nhất định sẽ bắt cho nàng con nào béo hơn.”
“Không gặp được thì thôi, không cần thiết vì một bữa ăn mà bay cả nửa ngày.” Bạch Tinh Tinh cười cười, để Moore vì sở thích của mình mà ngày nào cũng đi tìm đồ ăn, nàng thật sự không nỡ.
“Không sao, ta có rất nhiều sức lực.”
Gió nhẹ bên bờ sông thổi qua, mang theo hương thơm của cây cỏ và hơi nước, không biết từ lúc nào, trong gió lại có thêm một mùi lạ.
Bạch Tinh Tinh hít hít mũi, nhìn xung quanh, phát hiện Alva đang đứng ở một bên, có vẻ muốn lại gần nhưng lại không dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâu rồi không thấy Alva, Bạch Tinh Tinh cho rằng hắn đã từ bỏ ý định theo đuổi mình, liền lịch sự cười với hắn một cái.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nụ cười của Bạch Tinh Tinh đã tiếp thêm cho Alva rất nhiều động lực, hắn ôm một tấm da thú bước tới.
“Tinh Tinh, ta có thứ này tặng nàng.”
Moore liếc nhìn đống quần áo, siết chặt cành củi trong tay, nhưng không ra tay đ.á.n.h người như trước nữa.
“Da của con cáo đuôi xanh, nàng xem có thích không.” Alva dừng lại cách Bạch Tinh Tinh hai ba mét, trải ra một tấm da thú lông ngắn màu xanh lam rực rỡ, bên dưới còn có một xấp da rắn lột trắng như tuyết.
Bạch Tinh Tinh cảm thấy mùi hôi càng nồng hơn, đang kỳ quái nhìn Alva thì thấy xấp da rắn lột, lập tức giật lại.
“Curtis… Quần áo của ta!” Bạch Tinh Tinh giấu chiếc yếm ra sau lưng, ngước mắt nhìn Alva, cười cười nói: “Ngươi lấy lại từ chỗ Bella sao? Cảm ơn.”
Bất kể lấy lại bằng cách nào, dù sao quần áo này nàng sẽ không trả lại, có Moore ở đây, đám khổng tước này không dám cứng rắn.
Alva vui vẻ gật đầu, “Ta đã dùng một tấm da cáo đuôi xanh để đổi, ở đây còn một tấm nữa, nàng xem có thích không?”
“Cái này…” Bạch Tinh Tinh không nhìn kỹ đã lắc đầu, giọng điệu kiên quyết: “Vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận đồ của ngươi.”
Moore trong lòng hơi thả lỏng, lại xé một miếng thịt nướng đưa cho Bạch Tinh Tinh, “Mau ăn đi.”
“Ừm.”
Alva lại nói: “Cái gì công, cái gì lộc ta không biết. Nàng không chấp nhận ta, cũng không cần phải từ chối quà của ta, đây là điều mà một giống cái xinh đẹp xứng đáng nhận được.”
“Ờ…” Bạch Tinh Tinh nhất thời cứng họng.
“Ngươi có phải bị dính thứ gì không? Sao trên người có mùi gì lạ vậy?” Bạch Tinh Tinh lanh trí chuyển chủ đề.
Alva “A” lên một tiếng, cầm lấy quần áo đứng dậy, liên tục lùi lại mấy bước.