Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 371: Mùa mưa đến



 

“Nàng muốn làm bộ đồ này thành cái gì? Để ta làm xong rồi mang đến cho nàng.” Alva vừa lùi vừa nói.

 

“Thật sự không cần đâu, ngươi đưa cho giống cái khác đi.” Bạch Tinh Tinh nói.

 

“Vậy ta sẽ làm cho nàng một bộ quần áo, tạm biệt.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Alva nói xong, không đợi Bạch Tinh Tinh trả lời liền quay người chạy đi.

 

Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ thở dài.

 

Trước đây Alva đối xử với nàng càng quá đáng bao nhiêu, thì bây giờ theo đuổi lại càng mãnh liệt bấy nhiêu, đúng là cùng một phong cách.

 

Moore liếc nhìn tấm da thú bên hông mình, nói: “Là ta không tốt, đã quên làm quần áo mới cho nàng, bây giờ nàng chỉ có một bộ để mặc.”

 

Bạch Tinh Tinh cười cười, nói: “Da rắn lột của Curtis không giống da thú, giặt xong là có thể mặc ngay, ta không cần phải đợi khô. Hơn nữa Parker nói, da thú sau mùa mưa là tốt nhất, mùa này da thú rất dễ rụng lông.”

 

Moore âm thầm ghi nhớ.

 

Chả trách da thú hắn làm không tốt bằng bộ đồ trước đây của Bạch Tinh Tinh, thì ra là vì lý do này.

 

Xung quanh loáng thoáng vang lên tiếng thú gầm, nhưng ở nơi núi rừng trống trải và tiếng sóng biển không ngừng vỗ, nghe không quá rõ. Bạch Tinh Tinh nhìn quanh, không chắc mình có nghe nhầm không.

 

Dù thính lực của Ưng thú không tốt, nhưng vẫn nhạy bén hơn giống cái gấp trăm lần. Moore trong lòng căng thẳng, đứng dậy nói: “Bên ngoài gió lớn, cẩn thận cảm lạnh, để ta ôm nàng lên nhà gỗ nghỉ ngơi.”

 

Bạch Tinh Tinh ăn no cũng có chút mệt mỏi, liền gật đầu đồng ý.

 

Parker lượn quanh bộ lạc Khổng Tước vài vòng, đám khổng tước này rõ ràng đang đề phòng hắn, lính canh còn nghiêm ngặt hơn lúc hắn mới đến gấp mấy lần.

 

Lẻn vào không được, xông vào lại đ.á.n.h không lại, Parker chỉ có thể lượn lờ bên ngoài lo lắng suông.

 

Curtis cũng không biết làm sao, một khu vực khác có rất nhiều mùi của hắn, nhưng bộ lạc Khổng Tước lại không hề có mùi của hắn, rõ ràng là chưa từng đến đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Haiz, sớm biết vậy đã không bỏ lại Vinson. Có hắn ở đây, mấy con thú ba vằn có là gì?

 

Parker liền ẩn nấp gần bộ lạc Khổng Tước, mỗi ngày đều chờ thời cơ, nhưng thị lực của loài chim bay đều cực tốt, mỗi khi hắn sắp tiếp cận bộ lạc là đã bị phát hiện.

 

Vài ngày sau, Parker nhìn thấy Moore, người mà hắn gần như đã quên mất trong đầu.

 

Một con hắc ưng ngậm một con cá biển, ung dung bay vào bộ lạc Khổng Tước.

 

Parker bình tĩnh nhìn con hắc ưng, dựa vào cái gì mà ta bị chặn ở bên ngoài, còn Moore thì có thể vào?

 

Loài chim đều là một nhà, chắc là Moore muốn chặn mình ở bên ngoài đây mà.

 

Parker đang nấp trong bụi cỏ, ngón chân hung hăng cắm vào đất, đôi mắt vàng óng nhìn chằm chằm con hắc ưng, hơi nheo lại, b.ắ.n ra tia sáng nguy hiểm.

 



 

Hai ngày nay, Bạch Tinh Tinh lại đặc biệt thích ăn cá tôm, món cá hầm hôm nay khiến nàng ăn uống ngon miệng, cái bụng căng tròn hơn nữa.

 

Sờ sờ cái bụng nhỏ như quả dưa hấu của mình, Bạch Tinh Tinh thầm thở dài, m.a.n.g t.h.a.i con báo nhẹ nhàng hơn m.a.n.g t.h.a.i rắn con rất nhiều, cái bụng cũng không căng như vậy.

 

Chả trách Curtis nói sinh con làm tổn hại cơ thể, vì không muốn nàng sinh thêm trứng rắn, hắn còn cố tình không giao phối với nàng.

 

“Ăn no rồi à?”

 

Moore nói, theo thói quen cúi đầu áp mặt vào bụng Bạch Tinh Tinh.

 

Sự thân mật như vậy thường xuyên xảy ra giữa hai người, Bạch Tinh Tinh cảm thấy có chút không ổn, hành vi của Moore rất giống cha của đứa trẻ.

 

“Bây giờ con không động đậy, nghe không được đâu.” Bạch Tinh Tinh đẩy đầu Moore ra, nói.

 

Moore vẫn giữ nguyên tư thế áp mặt vào bụng Bạch Tinh Tinh, ngước mắt nhìn lên mặt nàng, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một nụ cười nhạt, “Ta thích nghe động tĩnh của chúng, có thể nghe được một ít.”

 

“Thật không?” Bạch Tinh Tinh kinh ngạc, cũng muốn cúi xuống nghe thử. Nhưng trừ phi nàng tháo đầu ra, nếu không thì không thể nào áp tai vào bụng được.