Lam Trạch thì vui vẻ thoải mái trở lại sào huyệt.
Bạch Tinh Tinh đang cho báo con bú, mãi đến khi cảm nhận được vài sợi tóc lạnh lẽo rơi trên vai, mới đột nhiên kinh ngạc có người, hoảng sợ, vội vàng kéo áo lên.
Báo con không chịu nhả ra, dù bị nhấc lên, cũng vẫn gắt gao ngậm lấy đầu v.ú thơm ngát, làm lộ ra hơn nửa n.g.ự.c của mẹ.
Lam Trạch nhìn n.g.ự.c Bạch Tinh Tinh, mở to mắt, hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”
Bạch Tinh Tinh quay người đi, thẹn quá hóa giận: “Ngươi không phải đi tìm rắn sao? Sao đã trở lại rồi?”
“Ta đã cử tộc nhân đi tìm, chỉ cần hắn ở trong vùng biển này, dù có bị chôn dưới đất ta cũng có thể moi ra cho nàng.”
Sắc mặt Bạch Tinh Tinh từ u ám chuyển sang vui vẻ, khóe miệng cong lên, “Cảm ơn nhé.”
Lam Trạch lại nói: “Nàng còn chưa nói cho ta biết nàng đang làm gì, tại sao lại để chúng c.ắ.n n.g.ự.c nàng? Chúng nó nghịch ngợm sao?”
Mặt Bạch Tinh Tinh đỏ lên, bảo nàng làm sao giải thích vấn đề sinh con đáng xấu hổ này với một xử nam đẻ trứng đây?
“Đây là cho con non ăn đó, một số thú nhân trên cạn là như vậy.”
Lam Trạch gật gù như đã học được điều gì mới, cảm thán nói: “Thì ra n.g.ự.c của giống cái còn có công năng này.”
“Ha ha…”
Bạch Tinh Tinh xấu hổ cười.
“Con Xà thú đó, chính là thú nhân đã bắt cóc nàng năm đó phải không?” Lam Trạch nhìn bóng lưng Bạch Tinh Tinh, đột nhiên nói.
Bạch Tinh Tinh đã sớm nghĩ đến Lam Trạch sẽ nghi ngờ, thản nhiên nói: “Không phải.”
Tuy rằng Cầm quả thực là do Curtis bắt cóc, nàng cũng bị Curtis cướp lấy, nhưng nàng không phải bị bắt cóc ở dưới đáy biển, Bạch Tinh Tinh phủ nhận rất bình thản.
“Bạn đời kia của nàng có thể lặn dưới nước lâu, lại lợi hại như vậy, không phải hắn thì còn có thể là ai?” Lam Trạch cũng là sau khi đồng ý mới nghĩ ra được điều này, “Nhưng nàng yên tâm, ta đã hứa với nàng thì sẽ làm được. Nếu thật sự là hắn, dù ta không tìm hắn, hắn muốn bắt cóc nàng cũng sẽ tự quay lại, không sao cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn. Ngươi là người tốt.”
Lam Trạch gật đầu đồng tình: “Vậy sau này nàng phải thường xuyên chọn ta giao phối, sinh cho ta nhiều trứng cá nhất.”
Bạch Tinh Tinh: “…” Vừa mới có chút cảm động, liền lại tan biến.
“Kim tuổi đã lớn, nàng và hắn cũng đã sinh nhiều nhân ngư như vậy, có thể tìm người trẻ hơn, như ta chẳng hạn.”
Bạch Tinh Tinh yên lặng quay đầu lại. Nói nhiều như vậy, câu cuối cùng mới là trọng điểm phải không.
Giống cái của tộc Nhân ngư này, còn oai hơn cả hoàng đế thời xưa lật thẻ bài, hậu cung đến mấy chục vạn.
Bạch Tinh Tinh đưa một tay ra, kìm nén cái miệng đang muốn toe toét ra. Bình tĩnh, không được cười.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trước mặt người khác phái cho con bú, Bạch Tinh Tinh làm sao cũng không thể tự tại, liền bảo Lam Trạch lên bờ tìm Parker làm đồ ăn. Lam Trạch thấy Bạch Tinh Tinh phải dùng dinh dưỡng của mình để nuôi ba con non của giống đực khác, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Parker vẫn còn ngồi trên bãi cát, vừa thấy Lam Trạch liền đứng dậy, nhanh chân chạy ra biển.
“Tinh Tinh thế nào?”
Lam Trạch trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, con báo thú này cứ ngồi yên đối mặt với biển sao?
Thú đực trên cạn quá si tình, đổi lại là mình, sẽ không ngồi đợi mãi như vậy. Ngồi dưới gốc cây hóng mát đợi không phải tốt hơn sao?
Chẳng trách Bạch Tinh Tinh lại thích thú đực trên cạn như vậy, tộc Nhân ngư của họ về phương diện này quả thực không bằng trên cạn.
Lam Trạch mang theo cá, Parker không dùng, trực tiếp lấy ra một cái bình nặng trĩu.
Lam Trạch đang định nhận, Parker lại thu tay lại.
“Ta muốn gặp Bạch Tinh Tinh.”
“Việc này ta không quyết định được, giống cái của chúng ta có tầng tầng lớp lớp người canh gác, chỉ có thủ lĩnh đồng ý mới có thể ra ngoài.”