“Vậy bảo thủ lĩnh của ngươi đồng ý.” Parker nhìn chằm chằm Lam Trạch, sự hung ác lại nổi lên trong mắt, “Nàng là bạn đời của ta!”
Lam Trạch nhất thời mềm lòng, nói: “Ta có thể đề xuất với thủ lĩnh, còn hắn có đồng ý hay không thì ta không chắc.”
Parker lúc này mới đưa đồ ăn ra.
…
Trở lại địa bàn của tộc, Lam Trạch liền đến khu vườn ươm tìm Kim.
Kim đứng trong nước, ngẩn người nhìn một bụi rong biển. Mái tóc vàng kim tùy sóng lay động, nhưng ánh mắt hắn lại tĩnh lặng như nước.
Hắn từng là giống đực được Cầm sủng ái nhất, người mạnh nhất trong tộc Nhân ngư, con cháu cũng nhiều nhất, khu vườn ươm thường xuyên thấy bóng dáng hắn.
Hiện tại, đã mười năm kể từ khi lứa con non cuối cùng rời đi, nơi này đã sớm hoang phế, nhưng Kim hễ có thời gian rảnh là lại đến đây ngẩn người, muốn tìm hắn đến đây chắc chắn không sai.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Thủ lĩnh.”
Lam Trạch bơi đến sau lưng Kim, nói cho hắn yêu cầu của Parker.
Vốn không ôm hy vọng, chỉ là đã hứa với người khác, không tiện nuốt lời, nói xong Lam Trạch liền chuẩn bị đi, không ngờ lại nghe được Kim nói: “Có thể.”
“Cái gì?” Lam Trạch ngoáy tai.
Kim nhàn nhạt nói: “Trưa mai ngươi sắp xếp, đừng để giống cái bị cướp đi là được.”
Lam Trạch lúc này mới xác định được những gì mình nghe thấy, đáp lời, rồi hoảng hốt bơi đi.
Không ổn, Kim đối với giống cái quá lạnh nhạt. Hắn bảo mọi người thông cảm cho giống cái, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn trách nàng.
Cũng phải thôi, dù sao trước đây được sủng ái như vậy, đột nhiên bị bỏ rơi, đổi lại là ai cũng sẽ không cân bằng.
Lam Trạch thở ra một ngụm bong bóng, gia nhập đội ngũ tìm rắn.
Chưa đầy nửa ngày, nhiệm vụ tìm kiếm Xà thú đã có tiến triển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lam Trạch nhận được tin, lập tức chạy đến nơi xem.
Ở một hẻm núi nơi hải lưu đi qua, giữa hẻm núi là vực sâu không đáy. Chỗ rộng có mấy chục mét, chỗ hẹp chỉ có một khe hở bằng cánh tay.
Nếu đi sâu xuống dưới, vực sâu tối đến mức bất kỳ thú nhân nào cũng không thể bắt được chút ánh sáng nào, hơn nữa nhiệt độ cực thấp. Chỉ có những đốm sáng huỳnh quang lấp lánh di chuyển trong bóng tối, giống như đom đóm ban đêm, rất đẹp, dụ dỗ sinh vật tiến lại gần nguồn sáng.
Nhưng, đây là cái bẫy ngọt ngào của kẻ săn mồi.
Ngay cả nhân ngư cũng không thích đến nơi này, quá âm u. Hơn nữa, nơi này là nghĩa địa của tộc Nhân ngư.
“Sao lại tìm đến đây?” Lam Trạch nhíu mày hỏi.
Một nhân ngư bơi đến phía trên vực sâu, nói: “Ở đó kẹt một tảng đá, bên trong có một thú nhân, khớp với thú nhân ngươi muốn tìm.”
“Cái gì?”
Lam Trạch cũng bơi qua, lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh rợn người ập đến. Tảng đá mà nhân ngư kia nói, còn ở phía dưới rất xa, gần như đã chìm vào trong bóng tối.
Lam Trạch chịu đựng sự khó chịu bơi qua, thấy có người trong tảng đá, kinh ngạc.
“Sao người lại ở trong đá?”
Lam Trạch bơi quanh tảng đá, vì nhiệt độ quá thấp, bề mặt tảng đá này có chút hơi đóng sương.
“Tóc đỏ…” Lam Trạch đối chiếu từng thứ một, nhìn thấy mặt người trong đá, liền phun ra một chuỗi bong bóng.
“Ta muốn tìm là thú bốn vằn, còn sống! Người này đã thành hổ phách, một vằn cũng không có, thế này mà cũng bảo ta đến xem?”
Nhân ngư phía trên nghe vậy, ngượng ngùng quẫy đuôi cá, “Không phải sao? Nơi này quá đáng sợ, vừa rồi ta không dám nhìn kỹ.”
“Không phải, tiếp tục tìm đi.”
Lam Trạch xua đám cá đi, lại bơi quanh tảng đá nhìn vài vòng.
“Thứ gì đây? Lúc ta c.h.ế.t nhất định cũng muốn dùng cái này bọc lấy thân thể.” Lam Trạch nhìn hổ phách với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong tảng đá trong suốt này, dù đẹp đến đâu cũng sẽ không bị phân hủy, thật tốt.
Nhìn mái tóc dài tươi đẹp bên trong, Lam Trạch phỏng đoán đây là một nhân ngư, không may bị kẹt giữa đường, thế là hảo tâm đưa tay ra, đẩy nó xuống.