Bóng râm của cây đa lớn trong tộc Khổng Tước che khuất cả mặt trời, nhưng vì cây cối thưa thớt nên ánh sáng vẫn rất chan hòa, nắng cũng vừa phải, vô cùng dễ chịu.
Hiện tại là mùa mưa, cũng là thời kỳ cao điểm động d.ụ.c của giống cái tộc Khổng Tước, đâu đâu cũng thấy những con công xòe đuôi, trong không khí phảng phất mùi hương của tình yêu và sự sinh sôi nảy nở.
Ba con báo con đang nô đùa trên một khoảnh đất sạch sẽ, thấy mẹ, chúng liền lao tới như ngựa hoang thoát cương.
“Gầm gừ gầm gừ!”
“Gào gào gào gào!”
Parker vui vẻ nói: “Chúng đã biết gầm như báo lớn rồi.”
Bạch Tinh Tinh giậm giậm chân, ra hiệu cho Curtis đặt mình xuống, sau đó ngồi xổm xuống đón chúng.
“Các con, có nhớ mẹ không?”
“Gừ ~” Đám báo con đáp lại bằng tiếng gầm.
Con cả và con thứ hai khỏe hơn một chút cứ cọ vào cánh tay mẹ, con út chạy chậm một bước, không bò lên được tay mẹ, đành phải dùng lưng cọ mạnh vào cẳng chân mẹ, cũng “gừ gừ” kêu lên.
Curtis một tay nắm lấy lớp da sau gáy con út, nói: “Là chúng nó sao?”
“Ừm.” Bạch Tinh Tinh vui vẻ gật đầu với Curtis.
Curtis liếc nhìn Parker, hiếm khi khen ngợi: “Không tệ, rất khỏe mạnh.”
Parker lập tức nở một nụ cười thật tươi, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, đây là con non của ta mà.”
Lam Trạch lê lết theo họ suốt một quãng đường cuối cùng cũng chậm rãi đến nơi, thấy con sông nhỏ, mắt hắn sáng rực lên, quẫy đuôi một cái rồi lao mình xuống.
Không ngờ nước sông quá cạn, thân hình nặng trịch của Lam Trạch đập thẳng xuống lòng sông, làm nước vẩn đục cả một mảng, thở cũng không thoải mái, hít phải cả bùn nước.
Curtis nhìn xung quanh, nói: “Nơi này không tệ.”
“Vậy sao.” Bạch Tinh Tinh bĩu môi, không thoải mái nói: “Nhưng ta không thích, chúng ta đi ngay thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngoan, ở lại đây một lát.”
“Hửm?”
Khóe miệng Curtis cong lên một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt không còn lạnh như băng nữa, “Ta muốn đi xử lý một số việc, sẽ quay lại rất nhanh.”
“Chuyện gì?”
“Ân oán giữa ta và tộc Nhân ngư, đã đến lúc phải thanh toán.”
Curtis vỗ về xoa đầu Bạch Tinh Tinh, hoàn toàn thú hóa, bơi về phía bờ biển.
Bạch Tinh Tinh ngẩn người nhìn bóng lưng chàng, Lam Trạch cũng từ trong làn nước đục ngầu ló đầu ra.
“Chàng ấy muốn làm gì?” Bạch Tinh Tinh mờ mịt hỏi Parker.
Parker trả lời: “Ta vừa kể hết mọi chuyện cho Curtis rồi, tộc Nhân ngư đã biết là Curtis bắt cóc Cầm, sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, Curtis đến đó để giải quyết vấn đề.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lam Trạch lại không cho là vậy, đã từng chứng kiến bộ dạng giận dữ của Curtis dưới biển, hắn cảm thấy, cái gọi là giải quyết của Curtis, chính là đi trút giận.
Hắn tức giận vì tộc Nhân ngư đã làm tổn thương Bạch Tinh Tinh.
“Lam Trạch?” Bạch Tinh Tinh lo lắng nhìn về phía hắn.
Lam Trạch cười nhạo, vẻ mặt thất thần, “Từ lúc ta lựa chọn phản bội giống cái trong tộc để giúp nàng, ta đã tách ra khỏi họ rồi, mọi chuyện của họ không còn liên quan đến ta nữa.”
Bạch Tinh Tinh không biết nên nói gì, các con non bắt đầu đòi ăn, Bạch Tinh Tinh đi đến sau một bụi cây, kéo áo xuống cho chúng bú.
Parker đứng bên cạnh Bạch Tinh Tinh, một bên che chắn tầm nhìn cho nàng, một bên canh chừng.
…
Dưới biển, bọt khí sôi sục, m.á.u tươi như những dải lụa phiêu đãng trong nước, nhuộm đỏ cả vùng biển này.
Bầy cá mà trước đây Bạch Tinh Tinh cảm thấy giống như zombie, lúc này đã thực sự trở thành xác chết, chỉ là không cử động được nữa.
Giữa biển xác, một con nhân ngư màu vàng kim bị thương bỏ chạy, phía sau vô số nhân ngư che chắn cho hắn, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi tấn công của Tử Thần dưới biển.
Vì sự an toàn của Cầm, sào huyệt đã được di dời, Kim bơi vào sào huyệt tạm thời, lập tức thổi ra một cái bong bóng.