Lần này, bong bóng màu vàng kim pha lẫn những tia m.á.u nhàn nhạt.
Cầm hoảng sợ nói: “Kim? Ai đã làm chàng bị thương như vậy?”
“Đi theo ta.”
Kim nắm lấy tay Cầm, nhét nàng vào bong bóng, động tác có chút thô lỗ.
Cầm xoa xoa cổ tay đau, ngồi trong bong bóng nhìn khắp nơi, căng thẳng nói: “Những nhân ngư khác tấn công chúng ta sao?”
“Không phải.”
“Vậy là sao?”
Trong đầu Kim hiện lên cảnh biển xác, lòng buồn rầu, không muốn nói chuyện. Nếu không phải Cầm đã trở về, nếu không phải vì sự kéo dài của chủng tộc, hắn cũng muốn chiến đấu đến chết.
Tộc đàn của họ, đã diệt vong từ ngày Cầm mất tích. Mười năm bình tĩnh này, giống như là sống lay lắt qua ngày.
“Rốt cuộc là sao? Chàng nói đi chứ!” Cầm không chịu bỏ qua, thái độ hùng hổ doạ người.
“Là hắn.” Kim bị ép phải phun ra một câu ngắn gọn.
“Ai?”
“Con Xà thú mà nàng nói.”
Cầm nhất thời ngây người, một lúc sau, thất thần lắc đầu: “Không thể nào… Hắn chỉ có một mình, các người đông như vậy…”
Trong lòng nàng, Kim là người lợi hại nhất, Curtis tuy mọi mặt đều không tệ, nhưng so với Kim thì kém xa. Curtis cũng chẳng ấm áp gì cho cam, nên năm đó nàng không chút do dự mà từ bỏ hắn.
Thì ra Curtis lợi hại đến vậy sao? Lợi hại đến mức có thể hủy diệt cả chủng tộc của mình!
Một trận đại nạn, đã nhuộm nước biển thành màu đỏ nhạt. Mấy chục vạn nhân ngư chỉ còn lại chưa đến trăm người, không phải vì họ lợi hại, mà chỉ là may mắn sống sót trong gang tấc giữa biển xác.
Kim dẫn dắt vài nhân ngư còn sót lại, rời khỏi vùng biển này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lần này, coi như là chúng ta được tái sinh.”
Kim hướng về phía Cầm trong bong bóng, mắt vàng lại có ánh sáng mang tên “hy vọng”.
“Nàng đã trở về, chúng ta có thể một lần nữa phát triển quy mô, những thành viên trung thành nhất của tộc ta vẫn còn, họ đang tìm kiếm nàng trên đại lục, đợi họ trở về, chúng ta sẽ tìm một lãnh địa mới để làm lại từ đầu.”
Cầm vén mái tóc dài tán loạn, liếc nhìn những nhân ngư còn lại không nhiều, trong mắt có vẻ chán ghét.
Quy mô này kém xa lúc nàng rời đi, phải mất bao nhiêu năm mới có thể phát triển lại? Thật muốn đổi một tộc đàn khác.
“Không được, ta còn có một bạn đời trên bờ, ta không thể bỏ rơi hắn.” Cầm đột nhiên nói.
Kim nhìn Cầm, hy vọng trong mắt nhanh chóng tan biến, trên mặt khôi phục vẻ tĩnh lặng, “Tùy nàng… đừng bỏ rơi chúng ta là được.”
Trên mặt Cầm hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, cách lớp màng mỏng áp vào lòng bàn tay Kim.
“Là ta không tốt, không sớm trở về tìm các chàng. Sau này ta sẽ không rời xa các chàng nữa, bạn đời kia của ta rất thông minh, hắn có thể giúp được chúng ta.”
…
Các con non đã ăn no, liền nằm trên đùi mẹ ngủ say sưa. Bạch Tinh Tinh cứ ngồi bên bờ sông chờ đợi, bên cạnh đặt một quả thông, Parker đang bóc cho nàng.
Dung mạo của Lam Trạch đã thu hút sự chú ý của không ít giống cái, các cô gái hoặc là nhìn trộm, hoặc là quang minh chính đại mà ngắm, trong mắt đều có sự kinh ngạc.
Họ tuy sống ở bờ biển, nhưng vì thân phận đặc thù mà chưa từng thấy qua chủng tộc láng giềng này.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh đang nhẩn nha ăn từng hạt thông, sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc của một giống cái.
“Bạch Tinh Tinh, họ là ai?” Lời của Bella là nói với Bạch Tinh Tinh, nhưng tầm mắt lại lượn lờ trên người Lam Trạch và Parker.
Dung mạo của Parker không quá diễm lệ, nhưng lại tuấn tú và rạng rỡ như ánh mặt trời, cả người toát ra vẻ hoang dã và tràn đầy sức sống, xen lẫn giữa sự trưởng thành và ngây ngô, cũng rất quyến rũ.
Đây là điều mà giống đực của tộc Khổng Tước không có.
Nhưng khi thấy đám báo con, hứng thú của Bella đối với Parker liền biến mất sạch sẽ, sự chú ý hoàn toàn đổ dồn vào nhân ngư.
Bạch Tinh Tinh quay đầu lại nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn Alva đang đứng một bên, ánh mắt như muốn nói: Tộc nhân của ngươi ngươi không quản sao?