Đây hẳn là chị gái của Parker rồi.
Bạch Tinh Tinh nghĩ thầm rồi mỉm cười với cô ấy.
Nào ngờ, cô lập tức nghe thấy Parker gọi một tiếng đầy thân thiết: "Mẹ ơi!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hả?
Bạch Tinh Tinh ngoáy ngoáy tai, không thể tin nổi mà níu lấy tay Parker hỏi: "Cậu vừa gọi cô ấy là gì?"
"Là mẹ ạ." Parker vừa nói vừa ôm lấy người mẹ đang ngồi xuống bên cạnh mình, cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ đã bảo ba đến cứu Tinh Tinh."
Mai Mễ đánh bay Parker một cái, lườm cậu một cái rồi nói: "Còn nhỏ mà đã có bạn đời rồi đấy."
Bạch Tinh Tinh hoàn toàn ngây người.
Mai Mễ nhìn về phía Bạch Tinh Tinh, hai tay nâng mặt cười duyên: "Trông ta có trẻ không?"
Bạch Tinh Tinh ngây ngô gật đầu.
"Tất cả là nhờ ba của Parker đó, sau này Parker cũng sẽ lợi hại như vậy, nó nhất định cũng có thể săn được cự thú." Mai Mễ khoe khoang con trai nhà mình một phen rồi mới nhớ ra để hỏi: "Sao mặt con lại nhiều bùn thế này? Để ta đi múc nước cho con rửa sạch nhé."
"Không cần, không cần đâu ạ, con cố ý bôi lên đó." Bạch Tinh Tinh cụp mắt xuống, do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngài có biết làm cách nào để giải trừ mối quan hệ bạn đời không ạ?"
Nụ cười trên mặt Mai Mễ vụt tắt. Ánh mắt bà quét một lượt trên người Bạch Tinh Tinh rồi dừng lại ở vết xăm hình rắn trên mắt cá chân cô, đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ thương hại.
"Ta biết chứ, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Mai Mễ hạ giọng hỏi.
Bạch Tinh Tinh không trả lời ngay. Cô nhớ lại cảnh Curtis vì nấu cơm cho mình mà bị bỏng nhiều lần, lúc mang thức ăn đến trước mặt cô cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, lòng cô lại thấy không nỡ.
Eve từng nói giống đực chỉ có một lần kết đôi, nếu bị ruồng bỏ thì sẽ không thể kết đôi được nữa. Cô thật sự muốn cắt đứt mọi khả năng với Curtis sao?
Parker nắm lấy tay Bạch Tinh Tinh, ánh mắt có chút tủi thân: "Hắn đã cưỡng bức cậu, cậu còn do dự sao?"
Bạch Tinh Tinh lập tức nhớ lại hình ảnh Curtis hung dữ lao về phía mình, trong lòng bỗng nổi giận, cô gật đầu nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn giải trừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vết thú văn này cũng chẳng khác gì giấy đăng ký kết hôn, không có thì thôi vậy. Nếu sau này cô lựa chọn ở bên Curtis, không có vết thú văn thì cũng vẫn sống chung được.
Hơn nữa, Curtis từng nói vết thú văn của hắn để lại là không thể giải trừ, có lẽ cô muốn cũng chẳng làm được đâu.
Mai Mễ thở dài: "Để ta đi chuẩn bị một chút."
Nói xong, bà đứng dậy đi ra khỏi nhà.
Parker vui vẻ ôm chầm lấy Bạch Tinh Tinh, thân mật dụi dụi vào khuôn mặt lấm lem của cô: "Tốt quá rồi, tôi vẫn sẽ là giống đực duy nhất của cậu."
Bạch Tinh Tinh trong lòng khó chịu, không buồn để ý đến Parker. Vết xăm hình rắn trên cổ chân dường như cảm nhận được nguy cơ, bèn siết lại một chút.
Rất nhanh sau đó, Mai Mễ bưng một chén canh nóng tới: "Tinh Tinh phải không, con uống chén thuốc này trước đi."
Bạch Tinh Tinh im lặng dùng hai tay nhận lấy chén đá, cúi đầu uống.
Mai Mễ bất giác nghiêng người về phía trước, dường như muốn ngăn cản.
"Đắng quá, đây là thuốc gì vậy?" Bạch Tinh Tinh nghỉ lấy một hơi, sau đó dốc nốt ngụm thuốc cuối cùng vào miệng.
Sống mười sáu năm, cô chưa từng nếm thứ gì đắng như thế này.
Mai Mễ áy náy nói: "Là thuốc phá thai."
"Phụt!" Bạch Tinh Tinh phun hết ngụm thuốc đen ngòm ra, b.ắ.n lên mặt Parker đầy những đốm đen.
Parker chẳng hề bận tâm, quệt mặt một cách qua loa rồi nói với Mai Mễ: "Mẹ, Tinh Tinh phun ra một ngụm rồi, có cần nấu thêm chén nữa không?"
Bạch Tinh Tinh gào lên với Parker: "Tôi sẽ không có con của hắn đâu!"
Chết tiệt, uổng công uống thứ đắng ngắt như vậy.
Mai Mễ nói: "Chỉ là để phòng ngừa thôi, lỡ như con sinh ra trứng của tên thú lang thang đó, đến lúc đứa bé không có cha nuôi nấng, con chắc chắn sẽ hối hận."