Con cự thú gầm lên giận dữ, cúi đầu cắn con báo đốm đang bám trên chân nó, cái đuôi dài và thô quất trên mặt đất làm đá vụn bay tứ tung.
Parker lanh lẹ bò ra sau chân con cự thú, bám lấy đuôi nó rồi xoay người leo lên lưng.
Trái tim đang căng như dây đàn của Bạch Tinh Tinh hơi thả lỏng, cảnh tượng này có chút quen thuộc, dường như quay về ngày đầu tiên cô xuyên không, trận chiến mà Parker đã cứu cô khỏi bầy sói.
Dù địch mạnh ta yếu, nhưng Parker đã chiếm thế chủ động.
Parker hung hãn cắn xé sau gáy con cự thú, bốn móng vuốt bám chặt vào lớp lông thô ráp của nó, cơ thể bị quăng quật loạn xạ, nhiều lần suýt bị hất văng ra. Nhưng cậu ta nhanh chóng tìm ra bí quyết, đó là quyết không nhả miệng.
Cột sống của động vật có xương sống hội tụ các dây thần kinh điều khiển toàn thân, không biết Parker đã cắn trúng chỗ nào mà con cự thú đột nhiên co giật, thân hình khổng lồ ầm ầm đổ xuống đất.
Thân thể con cự thú không thể động đậy, nhưng cổ vẫn có thể cử động, nó nằm trên đất và ngoạm loạn xạ.
Parker ngược lại càng khó ra đòn, rất dễ bị nó cắn trúng, cậu ta đành phải buông con cự thú ra, đi vòng quanh nó.
Bạch Tinh Tinh sờ sợi tóc đỏ buộc chiếc vảy rắn trên cổ, tháo nó ra rồi đi về phía họ.
"Parker!"
"Gào!" Parker nghe thấy Bạch Tinh Tinh đến gần, bỗng xoay người, dùng đầu húc vào bụng cô, đẩy cô lùi lại vài bước.
Bạch Tinh Tinh vội nói: "Cái này cho cậu thử xem, là vảy của Curtis, sắc lắm."
Parker nhìn chiếc vảy và sợi tóc đỏ, nhe răng ra, vẫn biến thành hình người để cầm lấy, không quên dặn dò Bạch Tinh Tinh: "Cậu tuyệt đối đừng đến đây."
Bạch Tinh Tinh liên tục gật đầu: "Tôi sẽ đứng yên ở đây."
Parker tiếp cận từ phía sau gáy của con cự thú, ra tay nhanh như chớp rạch vào cổ nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Da của cự thú dày như áo giáp, chỉ dựa vào độ sắc bén thì không thể làm nó bị thương, nhưng sức của Parker rất lớn, một mảnh vảy nhỏ bé đã ngay lập tức cắt rách cổ họng con cự thú.
"Gầm!" Con cự thú hét lên một tiếng thảm thiết, đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Parker không hề né tránh, ngay khoảnh khắc con cự thú chưa kịp há miệng, cậu ta đã liên tục rạch thêm vài nhát vào vết thương.
Máu tức khắc phun ra như suối, con cự thú to lớn nên m.á.u cũng nhiều, lực phun ra có thể sánh với vòi cứu hỏa, mặt đất ngay lập tức ướt đẫm một mảng lớn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bạch Tinh Tinh đứng cách đó mấy chục mét cũng bị một trận mưa m.á.u b.ắ.n vào người, cô sờ lên vết m.á.u trên mặt, thở phào một hơi dài: "Cuối cùng cũng g.i.ế.c được rồi."
Parker vứt vòng cổ vảy rắn đi, khó chịu nói: "Không ngờ vảy của xà thú lại lợi hại đến vậy."
Bạch Tinh Tinh cũng không nói gì cậu ta, lặng lẽ đi tới, nhặt chiếc vảy đã bị m.á.u nhuộm đỏ từ vũng m.á.u lên.
Cô ngắm nhìn t.h.i t.h.ể con cự thú một lúc rồi nói: "Tôi nghe Curtis nói trong cơ thể cự thú có tinh thể năng lượng, không biết con này có không."
Parker cũng mơ hồ nhớ ra, không chắc chắn nói: "Chắc là có."
Nói rồi cậu ta đi đến bên t.h.i t.h.ể con cự thú, tay tạo thành móng vuốt chụp vào bụng nó, móng tay sắc nhọn móc vào lớp da dày, hai tay dùng sức xé một cái, tiếng da thịt bị xé rách vang lên, bụng con cự thú bị phanh ra.
Âm thanh đó nghe không khác gì tiếng xẻng cào xi măng, Bạch Tinh Tinh rùng mình, dùng tay bịt tai lại.
Curtis thò tay vào bụng con cự thú sờ soạng, không lâu sau phát ra một tiếng kinh ngạc: "A? Có thật này, Tinh Tinh cậu xem."
Parker giơ bàn tay đẫm m.á.u lên, trên đầu ngón tay là một tinh thể trong suốt lấp lánh, dưới ánh nắng yếu ớt phản chiếu bảy sắc cầu vồng.
Giống hệt như tinh thể năng lượng mà Curtis đã đưa cho tộc dê.
Bạch Tinh Tinh tò mò nhìn chằm chằm vào tinh thể năng lượng, lại nghe Parker nói: "Đây là thấu tinh, chỉ có thể bổ sung năng lượng, dùng lúc kiệt sức có thể cứu mạng. Còn có lục tinh màu xanh lá, có thể kéo dài tuổi thọ, đó là thứ mà chỉ cự thú ăn cỏ mới có. Nhưng nghe nói cự thú ăn cỏ thân hình còn lớn hơn, khó g.i.ế.c hơn nhiều."