Và nếu giống đực kiên trì, giống cái cũng không thể từ chối giao phối với họ. Chỉ là rất ít giống đực thực sự làm như vậy, bởi vì điều này sẽ đánh cược cả nửa đời sau của họ.
Bạch Tinh Tinh cảm thấy bế tắc, chẳng lẽ cô chỉ có thể chấp nhận hai người chồng sao?
Tuy Curtis đã cưỡng bức cô, nhưng chân tình của hắn cũng làm cô rất rung động. Nếu Curtis không mang cô vào rừng, hai người cứ sống cả đời ở Vạn Thú Thành, có lẽ cũng sẽ rất hạnh phúc, cô thực sự không định có thêm một người nữa để thỏa mãn nhu cầu tình cảm.
Chỉ mới một ngày hôm nay thôi, cô đã mơ hồ nếm trải cảm giác khó xử, giống như xuyên không về thời cổ đại vào vai một vị quan có tam thê tứ thiếp vậy.
Thật kỳ quặc.
Một con mãng xà từ bờ sông bơi về, mặt đất bị mặt trời phơi đến khô khốc, thân thể hắn trườn lên phát ra tiếng "xì xì", để lại một vệt nước dài và thô.
Lúc trước Curtis được Parker mang vào nhà mọi người đều đã chú ý, nên lần này không có thú nhân nào vây lại.
"Anh về rồi à." Bạch Tinh Tinh đứng dậy, quay đầu nói với Parker: "Cậu có thể cho anh ấy mượn một chiếc váy da được không?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chiếc váy da Curtis mặc đến đã bị rách toạc lúc hắn biến hình đánh Parker, nhà lại không đủ lớn, ở giữa còn có một đống lửa, hình thú của Curtis rất dễ bị bỏng.
"Không được!" Parker lập tức từ chối.
"Xì!" Curtis cũng đồng thời lè lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ, đôi mắt đỏ tràn đầy khinh thường.
Bạch Tinh Tinh đành thôi.
Curtis đứng dậy, nửa người trên biến thành hình người, vì diện tích cơ thể thu nhỏ lại, hơi nước trên người hắn "rào" một tiếng rơi xuống đất. Hắn bước đôi chân thon dài vào phòng.
Parker bật người nhảy dựng lên, ôm eo Bạch Tinh Tinh kéo cô ra chỗ khác.
Chết tiệt, xà thú có tới hai cái, sau này giao phối sẽ có lợi thế hơn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu ta đột nhiên nghĩ, xà thú không sống trong bộ lạc, không lẽ chính vì điều này mà khiến các tộc thú khác căm phẫn, nên mới bị bài xích?
Nếu đúng là như vậy, thì thật tốt quá!
Curtis nhặt chiếc váy da của mình lên, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ, chần chừ một thoáng rồi vẫn bước vào.
Parker vội đi theo, chỉ vào ổ cỏ nói: "Đống cỏ kia là chỗ ngủ của ta và Tinh Tinh, ngươi muốn ngủ thì tự đi mà nhổ."
Curtis cũng không có ý định chiếm ổ của Parker, hỏi: "Có xương cá không?"
Parker tìm trong rương gỗ ra một cây kim xương cá rất dày, đứng cách mười mấy bước trực tiếp ném cho Curtis.
Curtis bắt lấy một cách chính xác, sau đó đi đến góc tường ngồi xuống, rút một sợi tóc ra, bắt đầu vá lại quần áo.
Bạch Tinh Tinh đứng một mình trong gian chính, vỗ trán, cảm giác quen thuộc như đang sống trong cảnh "tam thê tứ thiếp" này ngày càng rõ rệt.
Trong phòng vẫn còn bừa bộn, Bạch Tinh Tinh bắt đầu dọn dẹp. Tảng thịt nướng chỉ còn lại bộ xương, cũng không nặng, nhưng cô vừa nhấc lên đã bị người khác giật lấy.
"Tinh Tinh sao cậu lại làm việc này, đều tại con xà thú kia, nếu không tôi đã dọn nhà sạch sẽ từ lâu rồi." Parker một tay nhấc bộ xương thú từ tay Bạch Tinh Tinh, lại nói: "Đây không phải việc của giống cái, Tinh Tinh cậu đi chơi với mấy cây tre đi, để tôi dọn dẹp."
Chơi với mấy cây tre...
Cô đây là đang phát minh đó được không? Nói không chừng có thể mang lại lợi ích cho cả thế giới thú nhân này đấy!
Bạch Tinh Tinh bực bội lẩm bẩm: "Tôi là phụ nữ, chứ không phải người tàn phế."
Không có TV, không có điện thoại vốn đã nhàm chán, muốn tìm chút việc làm để giải khuây cũng không được.
Parker xách bộ xương thú ra ngoài, trước cửa mỗi nhà đều có một cái hố rác, chuyên để đựng rác thải thức ăn, thú nhân sẽ định kỳ đốt chúng, sau đó đổ ra ngoài Vạn Thú Thành.