Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 92: Rắn có ăn cay được không?



Thịt đã chín hoàn toàn, Parker và Bạch Tinh Tinh ăn say sưa, chỉ có Curtis ngồi nhìn bên cạnh.

 

Bạch Tinh Tinh cảm thấy như vậy không ổn, bèn lịch sự hỏi Curtis: "Anh có muốn thử không?"

 

Curtis là xà thú, Bạch Tinh Tinh đã sống cùng hắn trong rừng một tháng, chưa bao giờ thấy hắn ăn đồ nấu chín, cứ ngỡ hắn sẽ từ chối, không ngờ Curtis lại đồng ý.

 

"Được." Curtis nói.

 

"Ờ... vậy anh ăn trong bát của tôi đi, nó nguội hơn, phần thịt bên này tôi chưa động đến." Bạch Tinh Tinh đưa bát về phía Curtis, nhưng vì cô đang ngồi trên người hắn nên tay chỉ đưa ra một cách tượng trưng.

 

Parker không chịu, cắt một miếng thịt lớn từ tảng thịt nướng, ném vào một cái bát đá sạch: "Ngươi ăn cái này."

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Curtis dường như không nghe thấy, gắp một miếng thịt từ bát của Bạch Tinh Tinh bỏ vào miệng.

 

Parker tức đến thở phì phò, Bạch Tinh Tinh vội nói với Parker: "Để bát này cho anh ấy ăn nguội đi."

 

"Hừ!" Parker quay mặt đi.

 

Curtis nhai hai cái, hai hàng lông mày đỏ thon dài của hắn chau lại, gương mặt thanh tú nhăn nhó, làn da ửng hồng.

 

Khó khăn nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, Curtis dịch cái đuôi ra khỏi m.ô.n.g Bạch Tinh Tinh, vội vàng bỏ lại một câu: "Ta đi uống nước." rồi lao ra ngoài.

 

Bạch Tinh Tinh bị hẫng, ngồi phịch xuống nền đất cứng lạnh: "Curtis?"

 

"Tủm" một tiếng, thân thể Curtis lao xuống nước, làm b.ắ.n lên một mảng nước lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bạch Tinh Tinh khó hiểu nhìn về phía Parker: "Anh ấy sao vậy?"

 

Parker lập tức vui vẻ, cười ha hả: "Ha ha ha... Chắc chắn là do ớt... ha ha ha..."

 

"Ớt cay?" Bạch Tinh Tinh cúi đầu nhìn miếng thịt trong bát, vì cô thích ăn cay nên lần nào Parker cũng cố ý nướng cho cô một phần thịt đặc biệt cay.

 

Vậy vấn đề là, rắn có ăn cay được không?

 

Parker cười đến đau cả bụng, một tay ôm bụng, một tay đ.ấ.m xuống đất: "Ha ha ha... cười c.h.ế.t mất, ngày mai tôi phải đi hái một đống ớt về, cay c.h.ế.t hắn."

 

Bạch Tinh Tinh không nhịn được mà cong khóe miệng, dùng chân lành lặn đá nhẹ Parker một cái: "Cậu đúng là vui sướng trên nỗi đau của người khác. Người cậu không sao chứ?"

 

Parker theo bản năng định nói không sao, không có giống cái nào lại thích một giống đực yếu đuối, đặc biệt là còn bị thương trong cuộc chiến tranh giành địa vị gia đình, thừa nhận bị thương chẳng khác nào thừa nhận mình vô dụng.

 

Nhưng đột nhiên nhớ lại hành động dịu dàng của Bạch Tinh Tinh buổi sáng, lời nói đến bên miệng của Parker liền đổi hướng: "Bây giờ n.g.ự.c tôi vẫn còn đau, hắn đột nhiên tấn công, tôi chưa kịp chuẩn bị."

 

Bạch Tinh Tinh lộ vẻ áy náy, đưa tay xoa xoa n.g.ự.c Parker: "Thật sự xin lỗi."

 

Giọng điệu của Bạch Tinh Tinh rõ ràng là thay Curtis xin lỗi, trái tim không mấy đau đớn của Parker đột nhiên nhói lên, trong miệng lại nếm được vị tanh ngọt lúc bị đánh văng đi.

 

Tinh Tinh chỉ chấp nhận xà thú mà chưa chấp nhận cậu, cuộc đấu tranh của cậu và Curtis quả thực giống như một trò cười.

 

Parker đột nhiên thô bạo gạt tay Bạch Tinh Tinh ra, trực tiếp vơ một nắm thịt từ tảng thịt nướng, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: "Tôi sẽ không rời xa cậu, hắn đến thì cậu cũng đừng hòng đuổi tôi đi, đây là sự báo đáp vì tôi đã cứu cậu. Nếu cậu thật sự ghét tôi, thì cứ đợi sau khi giao phối rồi hãy nói."

 

Trước đây đã từng nói, giống đực cứu giống cái từ hoang dã trở về, họ có quyền theo đuổi tuyệt đối, và giống cái không thể từ chối. Nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm ở giống cái, bởi vì nếu họ thực sự ghét một bạn đời nào đó, họ có thể tự mình giải trừ mối quan hệ.