Thế Thái Mao Yêu

Chương 11



Cuối cùng, ngày Nhạc quý phi lâm bồn cũng đến. Tuy chưa đến ngày dự sinh, nhưng bụng nàng ta đã lớn đến mức tưởng chừng sắp nổ tung. Thái y viện trình bẩm với hoàng thượng và thái hậu, xin phép được tiến hành giục sinh cho nàng ta sớm.

Ngày hôm đó, toàn bộ thái y viện đều tập trung tại cung của Nhạc quý phi, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra trong quá trình sinh nở. 

Tất cả các chuẩn bị đều kỹ càng, ai nấy đều căng thẳng, lo sợ điều bất trắc. Các phi tần khác trong hậu cung cũng đứng chờ ngoài cửa, cầu nguyện cho nàng ta mẹ tròn con vuông.

Bà ma ma trong cung của quý phi lớn tiếng kêu gọi chúng ta thành tâm cầu phúc. Đã một canh giờ trôi qua kể từ khi quý phi uống thuốc giục sinh, nhưng ngoài những tiếng rên rỉ đau đớn, việc sinh nở vẫn không tiến triển. Hoàng thượng và thái hậu lo lắng đi qua đi lại, trong khi tiếng kêu thảm thiết của quý phi ngày càng to hơn. Các phi tần, chưa ai từng sinh con, đều sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.

Hoàng thượng nhìn thấy ta đứng trong đám đông, bèn bước đến bên cạnh, đỡ ta ngồi xuống ghế. Ta khẽ đưa tay vuốt nhẹ giữa đôi mày đang cau lại của ngài, giúp ngài bớt phần lo lắng.

Ta nhẹ nhàng an ủi: “Hoàng thượng, Nhạc quý phi nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.”

Đúng lúc đó, bà mụ từ phòng sinh chạy ra, mặt mày hốt hoảng: “Không xong rồi! Thai nhi quá lớn, quý phi nương nương khó sinh được!”

Tiếng kêu đau đớn của Nhạc quý phi dần yếu đi, và thái y quỳ xuống dập đầu bẩm báo: “Hoàng thượng, nếu còn trì hoãn thêm, e rằng cả mẹ lẫn con đều sẽ nguy hiểm. Bây giờ, chỉ còn cách phẫu thuật lấy thai, nhưng làm vậy thì quý phi có thể không qua khỏi.”

Lời của thái y khiến mọi người đều c.h.ế.t lặng. Phẫu thuật lấy thai đồng nghĩa với việc quý phi rất có thể sẽ mất mạng. Hoàng thượng vì tình nghĩa xưa nên do dự, không nỡ đưa ra quyết định.

Thái hậu đứng bên cạnh, cắn răng quyết định: “Hoàng thượng, hoàng tự là quan trọng nhất. Nếu trách thì chỉ có thể trách Nhạc quý phi không biết kiềm chế, trong thời gian mang thai lại ăn uống vô độ, mới khiến thai nhi quá lớn mà khó sinh.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com