Thế Thái Mao Yêu

Chương 12



Hoàng thượng siết chặt lòng, gật đầu đồng ý. 

Được lệnh, các thái y lật đật chạy vào phòng sinh. Chẳng bao lâu sau, tiếng hét xé ruột xé gan của Nhạc quý phi vang lên, làm người nghe lạnh sống lưng. Mọi người xung quanh đều không đành lòng, đưa tay bịt tai lại.

Còn ta thì tận hưởng từng tiếng kêu đó như một bản nhạc trời. “Chủ nhân, người nghe thấy không? Mụ độc phụ ấy đang bị m.ổ b.ụ.n.g đấy. Chủ nhân hãy đợi thêm chút nữa, tiểu nhân của người sẽ trả lại công bằng cho người.”

Chẳng bao lâu sau, tiếng của Nhạc quý phi lặng hẳn đi, hoàn toàn im bặt.

Mọi người hồi hộp chờ đợi sự ra đời của hoàng tử, nhưng ngay giây tiếp theo, trong phòng sinh vang lên tiếng hét kinh hoàng. Một thái y toàn thân dính m.á.u bước ra, trên tay ôm một sinh vật nhỏ bé. Hoàng thượng vội bước tới, tràn đầy kỳ vọng: “Nhanh, để trẫm xem là hoàng tử hay công chúa?”

Thái y lắp bắp, cúi gằm mặt không dám nói gì, run rẩy đưa sinh vật kia cho hoàng thượng. Ngay khi nhìn thấy, hoàng thượng hoảng hốt, sắc mặt thay đổi, và trong kinh ngạc tột độ, hắn ném sinh vật ấy xuống đất, lùi lại liên tục, miệng kêu lên: “Quái vật! Quái vật!”

Mọi người trước cửa đều quỳ rạp xuống, cung nhân liên tục dập đầu xin tha mạng. Cả thái hậu tiến lên xem một chút rồi cũng lập tức quay đầu tránh né. Nhạc Quý phi đã sinh ra một con mèo.

Thái hậu run giọng nói: “Hoàng thượng, Nhạc quý phi sinh ra thai c.h.ế.t là một điềm đại hung. Hãy đem đứa trẻ này đi chôn cất.”

Gương mặt thái hậu lộ rõ vẻ đau buồn, nhẹ nhàng xoa lưng hoàng thượng để an ủi. Hoàng thượng lập tức cho lui tất cả mọi người, thần sắc u ám, nói: “Trẫm từ khi lên ngôi đã cần mẫn, yêu dân, vì sao trời xanh lại trừng phạt trẫm thế này? Chẳng lẽ trẫm thực sự mệnh không có con?”

Thái hậu vội an ủi: “Có lẽ Nhạc quý phi làm nhiều điều ác, đây là báo ứng từ trời. Điều này không liên quan đến hoàng thượng. Và chẳng phải còn có Thuần phi sao?”

Vừa lúc lời an ủi của thái hậu dứt, ta bỗng cảm thấy động tĩnh nơi bụng, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, ôm lấy bụng mình.

Cung nhân bên cạnh lập tức lớn tiếng hô: “Thuần phi nương nương sắp sinh rồi!”

Hoàng thượng không chần chừ, bế ta ngang eo và nhanh chóng đưa vào phòng sinh kế bên. Ta nằm xuống trên giường, và ngay sau đó, các bà mụ từ phòng của Nhạc quý phi vội vã chuyển sang đây để giúp ta sinh nở. Hoàng thượng, vừa trải qua cú sốc từ cái thai quái dị của quý phi, lần này kiên quyết không rời khỏi phòng sinh.

Ta khẽ đẩy hắn ra, giả vờ yếu ớt: “Hoàng thượng, xin ngài ra ngoài, phòng sinh không sạch sẽ.”

Dù ta cố khuyên, hoàng thượng vẫn không chịu rời đi, nói kiên quyết: “Trẫm là chân long thiên tử, chính trẫm sẽ đích thân ở đây cùng nàng. Trẫm tin nàng sẽ sinh hạ hoàng tử một cách thuận lợi.”

Ta nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng phối hợp với các bà mụ. Thực ra, loài mèo chúng ta sinh con không hề khó khăn như con người, nhưng vì hoàng thượng đang quan sát nên ta phải giả vờ đau đớn, bắt chước những tiếng hét của Nhạc quý phi khi trước. Quả nhiên, ánh mắt hoàng thượng lộ rõ sự xót xa.

Chẳng bao lâu, ta cảm thấy bụng mình nhẹ bẫng, và tiếng khóc vang dội của đứa trẻ vang lên bên tai ta. Các bà mụ vui mừng reo lên: “Chúc mừng hoàng thượng, nương nương đã hạ sinh một hoàng tử!”

“Đúng là hoàng tử!” Hoàng thượng xúc động ôm chặt đứa bé trong lòng, nước mắt rưng rưng, mừng rỡ nói: “Trẫm cuối cùng đã có người nối dõi rồi. Thuần nhi, nàng vất vả rồi.”

Nói xong, hắn quay người định ôm hoàng tử đi báo tin vui với thái hậu. Nhưng ngay lúc ấy, giọng kinh ngạc của bà mụ khiến ngài khựng lại.

“Hoàng thượng, còn một đứa nữa… cũng là hoàng tử!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com