Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 16



Kể đến đây, nàng chợt khẽ cựa quậy trong lòng hắn.

Hắn không dám kể thêm nữa, Bùi Thừa Luật là vảy ngược của nàng, chỉ bất cẩn một chút thôi cũng có thể lấy đi tính mạng nàng bất cứ lúc nào.

Hôm nay thân thể hắn hơi lạnh, rất giống đêm đó hắn tới quân doanh tìm nàng.

Hắn vốn không muốn gặp lại nàng nữa.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nàng không cần hắn.

Thời điểm nàng đến ám sát Chu Nguyên Dật, rõ ràng hắn ngồi ngay ở đó, thế nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện. Ban đầu hắn nghĩ nàng chỉ giả vờ không nhận ra hắn, nhưng về sau mới biết được nàng không biết thật.

Bởi vì không thèm để ý, cho nên mới không nhìn thấy.

Có muốn bóp c.h.ế.t nàng không?

Đương nhiên rất muốn, hắn hận không thể hủy sạch xương cốt của nàng đi. Nhất là khi hắn hỏi có phải nàng xem hắn là Bùi Thừa Luật không, thế mà nàng thừa nhận không một chút do dự.

Dù nàng do dự chỉ trong giây lát, hắn đã không tức giận như vậy rồi.

Hắn ném thẳng nàng vào quân doanh, rồi lại sai thân tín đưa nàng đi. Những người ở đó biết nàng là nữ nhân của hắn, đương nhiên không ai dám động vào.

Vốn tưởng nàng sẽ cầu xin tha thứ như trước đây, nhưng bây giờ trong đầu nàng chỉ có ý muốn cắn c.h.ế.t Chu Nguyên Dật mà thôi.

Sau đó hắn đi quân doanh uống rượu, nhìn thấy nàng.

Hắn muốn gặp nàng.

Hắn đang ở tuổi khí huyết phương cương, nàng lại làm hắn càng ngày càng kén chọn, nữ tử khác không thể lọt vào mắt hắn được nữa. Ngay cả Phùng Ngọc Nhi mà hắn cưới về, cùng không còn thấy tự nhiên như xưa.

Hắn muốn cho nàng một bậc thang leo xuống, dù sao nàng cũng là ngự nữ, từng nhận sắc phong, hầu hạ hắn là chuyện đương nhiên phải làm.

Thế nhưng nàng lại nói mình đang mang thai, xin hắn đừng chạm vào mình.

Nàng không hề nhận ra hắn, cho rằng hắn là nam nhân xa lạ nào khác.

Hắn sờ vào bụng nàng, không thấy nhô lên nên nghĩ là nàng lừa dối. Hắn cắn lên cổ nàng một cái xem như trừng phạt, nghĩ rằng làm như vậy sẽ khiến nàng nhận ra mình.

Nhưng nàng vẫn không nhận ra, chỉ khóc rất nhiều, nước mắt rơi hết vào môi hắn.

Quả nhiên hắn chỉ là kẻ thế thân.

Hắn có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng, nhưng ngay cả thời khắc thân mật nhất hàng vẫn không nhận ra hắn.

Nếu không phải nàng thật sự đã hoài thai, hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ để ý đến nàng nữa.

Nhất định sẽ không.

Sau khi xác nhận mang thai, hắn phong nàng làm Chiêu nghi, ban cho nàng Trường An Điện thanh tịnh nhất trong cung cấm.

Hắn và mẫu thân phải trải qua những ngày tháng rất gian nan, cho nên sẽ không nàng và đứa bé chịu chút khổ cực nào. Hắn cho nàng vinh quang vô thượng, nhưng nàng chỉ liên tục dập đầu xin hắn buông tha nàng.

Nàng cảm thấy việc này sẽ hợp thức hóa tội phản quốc của nhà nàng và Bùi gia.

Hắn biết, nhưng không thu hồi lại sắc phong.

Chu Nguyên Dật cầu hòa xin hàng, hắn không thể lén lút g.i.ế.c kẻ đó, nếu không cả Nam Chiếu, Tiên La và các nước chư hầu khác sẽ càng khó thần phục hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày tháng của hắn và nàng còn dài, một ngày nào đó hắn sẽ làm theo ý nàng.

Khoảng thời gian sau đó nàng không muốn nhìn thấy hắn, hắn chỉ có thể chờ nàng ngủ say mới gặp, rồi lại vội vàng rời đi trước khi nàng tỉnh dậy.

4

Đêm Giao Thừa đó là đêm hắn vừa vui vẻ vừa thương tâm.

Nếu biết ngày đó sẽ gặp phải thuộc hạ cũ của Bùi Thừa Luật, hắn sẽ không để nàng đi.

Tuy nàng vẫn muốn g.i.ế.c Chu Nguyên Dật, nhưng thời điểm bị hắn giữ chặt, nàng không giãy giụa mà ngoan ngoãn đứng im một chỗ với hắn.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt, hắn nhịn không được phải giấu tay nàng vào ống tay áo.

Chỉ là một cái nắm tay, nhưng hắn không biết bản thân lại dễ dàng thỏa mãn như vậy. Trước kia chỉ hận không thể nuốt luôn nàng vào bụng, bây giờ chỉ cần nắm tay là đủ rồi.

Hắn quyết định đêm nay sẽ đến Trường An điện nói chuyện tử tế với nàng.

Nhưng tên thích khách đó đã mắng nàng, hại nàng sinh non.

Đó là một bé gái đã thành hình, lúc ra khỏi cơ thể nàng vẫn còn thoi thóp thở. Có điều nó quá yếu, chưa kịp khóc một tiếng đã từ từ lạnh đi trong lòng hắn.

Thái hậu khuyên hắn đừng quá thương tâm, bọn họ còn trẻ, chỉ cần nàng điều dưỡng thân thể cho tốt, rất nhanh sẽ lại có con.

Nhưng nàng không chịu uống thuốc, ánh mắt nhìn hắn cũng rất lạnh lùng.

Hắn liền dùng vũ lực nhét thuốc vào miệng nàng, uy h.i.ế.p nàng.

Ban đầu nàng còn giãy giụa, về sau lại không tránh né nữa. Nàng luôn ngủ, ngủ rất lâu, may mà sau đó thân thể nàng đã khỏe lên lại.

Khi đó hắn nên nghĩ đến mới đúng, thân thể tốt lên chưa chắc vì nàng đã hoàn toàn khỏe lại. Nàng vẫn bệnh tật như trước, chỉ là ngự y không nhận ra, cũng không có thuốc nào cứu được.

Ngày phải thị tẩm lần nữa, quả nhiên nàng không có chút hứng thú nào. Vì thế hắn ngồi đọc sách dưới đèn chờ nàng chuẩn bị sẵn sàng.

Ai ngờ nàng lại ngủ quên.

Hắn không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy nàng không để ý đến mình nữa, hắn không muốn chiều theo ý nàng.

Hắn chôn mặt vào cổ nàng, nơi đó có mùi hương rất dễ chịu, dù là làn da hay mái tóc cũng tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Nàng tỉnh.

Lần này nàng đáp lại hắn, thậm chí còn kêu tên hắn, không còn xem hắn là Bùi Thừa Luật nữa. Đêm đó bọn họ như trở về những ngày tháng ở trong quân doanh, tình cảm khó chia lìa.

Khoảng thời gian sau đó bọn họ luôn ân ái như cá gặp nước, như chim gặp rừng.

Trong lòng hắn cũng từng nghi ngờ nàng, nhưng cuối cùng lòng nghi ngờ đó vẫn tan rã trong hương thơm dịu dàng từ nàng.

Ngày hắn đi bình định loạn đảng, nàng vẫn g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Nguyên Dật, thủ đoạn rất tàn nhẫn không giống nàng một chút nào.

Tất cả sự dịu dàng nàng trao cho hắn đều là lừa dối.

Nàng chưa bao giờ quên Bùi Thừa Luật, cũng chưa bao giờ có chờ mong gì với hắn.

Hắn vẫn chật vật như xưa.

Bùi Thừa Luật để lại một vết sẹo trên cằm hắn, còn nàng để lại vết thương trong lòng.

Có lẽ đây chính là báo ứng của hắn, báo ứng vì hắn đã đối xử như vậy với nàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com