Thời điểm Thác Bạt Luật gấp gáp trở về, Nguyệt Nương vẫn đang say ngủ.
Tuy lúc này ở bên ngoài cựu thần Nam Đường đã đệ trình mấy trăm tấu chương đòi lăng trì xử tử, nhưng nàng lại nằm yên ổn như không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hắn hơi nổi giận, nhưng rồi cũng không phát hỏa được.
Nàng đi theo hắn từ năm mười sáu, khi đó hắn mười chín tuổi. Thời gian năm năm dài dòng hầu như mỗi ngày đều gặp, vành tai chạm tóc mai, ít khi chia lìa.
Hắn đã quen với việc nàng ngoan ngoãn nghe lời, cả đời nàng chỉ ngỗ nghịch làm trái lời hắn đúng hai lần.
Tuy cả hai lần hắn đều rất tức giận và gần như không thể kết thúc tình hình, nhưng đến khi nhìn thấy nàng lại không nỡ trách cứ.
Bởi vì sức sống của nàng khiến hắn thầm thương trộm nhớ.
Hắn ngồi ngay bên cạnh nhưng không thể gọi nàng tỉnh dậy. Cung nhân đứng một bên ấp a ấp úng, sợ hãi nói với hắn rằng nàng cứ luôn mê man như vậy, thời gian ngủ còn dài hơn so với lần sinh non trước đó, mỗi ngày gần như chỉ tỉnh táo khoảng hai canh giờ.
Ngự y trong cung nói mấy năm nay nàng sống được chỉ nhờ vào một hơi tàn chống đỡ. Bây giờ báo thù đã làm tiêu tan đi khúc mắc trong lòng, người cũng ngã gục.
Chỉ trong vài ngày mà nàng đã ở trong tình cảnh dầu hết đèn tắt.
Hắn không tin, rõ ràng trước khi đi nàng vẫn rất yêu kiều ghé vào tai hắn gọi một tiếng Thác Bạt Luật. Hiện giờ mới ba bốn tháng trôi qua, sao có thể trở nên dầu hết đèn tắt được.
Hắn nổi giận, sai ngự y phải tìm phương thuốc tốt nhất.
Nàng không uống được thuốc, hắn tự mình đút cho, đút không được liền bón bằng miệng.
Trước kia lúc hắn bệnh nặng trong quân nàng cũng từng cho hắn uống thuốc như vậy, vừa đút thuốc vừa khóc thút thít: "Ngài đừng c.h.ế.t mà, ngài c.h.ế.t rồi ta biết ôm đùi ai bây giờ."
Vì thế hắn mở to mắt trong tiếng khóc đó, vậy mà nàng lập tức ngừng khóc, bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rất thích tiếng khóc của nàng, âm thanh mềm nhẹ như tẩm đường, người cũng càng ngoan ngoãn, hắn muốn chèn ép kiểu gì cũng không chống cự.
Nhưng hiện giờ đến dùng miệng đút thuốc nàng cũng không uống nữa.
Hắn cho tất cả cung nhân tránh ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hắn nói với nàng rằng Phùng Ngọc Nhi đã tự sát, dù hắn không hề có ý muốn g.i.ế.c nàng. Nàng đã từng là ánh sáng trong lòng hắn, ở thời điểm hắn sắp c.h.ế.t đói nàng cho hắn màn thầu, lại mời đại phu chữa bệnh cho mẫu thân hắn.
Nàng có ơn rất lớn với hắn.
Nhưng cuối cùng Phùng Ngọc Nhi vẫn tự sát, nàng nói có lẽ nàng từng yêu quyền lực nhất, nhưng sau đó mới nhận ra mình yêu đại ca hắn, một nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng ăn nói vụng về.
Nhưng đã không thể quay lại được nữa.
Hắn còn nói, sau khi Phùng Ngọc Nhi c.h.ế.t hắn vẫn đau lòng, nhưng đó không phải tình cảm nam nữ.
Gần đây hắn luôn tinh thần bất ổn vì nằm mơ, hắn nhìn thấy nàng sắp đi theo Bùi Thừa Luật. thế là hắn phải ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về.
Không ngờ giấc mơ đã trở thành sự thật.
Hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng gọi nàng là Nguyệt Nương.
Tuy hắn biết tên thật của nàng là Lâm Uyển Thù, nhưng hắn vẫn là thích kêu nàng Nguyệt Nương. Bởi vì Nguyệt Nương mới là người hoàn toàn thuộc về một mình hắn.
2
Hắn lại nói rằng lúc ấy trong quân doanh Bắc Lương hắn đã quá ngu ngốc, hẳn nên đoán được nàng chính là cô nương đẹp nhất Nam Đường mà Bùi Thừa Luật nhắc đến.
Dung mạo nàng rất xinh đẹp, quân doanh đầy nước bùn lầy lội vì sự xuất hiện của nàng mà cũng có thêm mấy phần màu sắc. Tuy nàng ăn mặc rách rưới, nhưng tắm rửa sạch sẽ xong trên người vẫn mang theo mùi thuốc thoang thoảng rất dễ chịu.
Nhưng khi đó hắn chỉ nghĩ mọi nữ tử Nam Đường đều có mùi hương này, hắn chưa từng đụng vào cô nương Nam Đường nào khác, cho nên không biết chỉ mình nàng mới có.
Hễ nàng ở bên, hắn có thể an tâm ngủ ngon.
Tuy hắn biết có đôi khi nàng cầm cây trâm gỗ hoa tay múa chân ngay trên yết hầu mình, nhưng chỉ cần hắn cử động một cái, nàng sẽ lập tức im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó hắn trở về đô thành Bắc Lương làm thái tử.
Hắn định để nàng lại quân doanh, dù sao nàng cũng chỉ là một cống nữ nhỏ nhoi, nhưng nàng vừa gọi hắn một tiếng A Luật, tâm địa độc ác của hắn cũng phải mềm xuống.
Cuối cùng hắn đưa nàng rời đi, từ đầu hắn xem nàng là thế thân, vậy cứ giữ lại bên người thôi. Dù sao ngoài khuôn mặt vài chỗ tương tự Phùng Ngọc Nhi, nàng cũng thật sự khiến hắn vui vẻ, vừa xinh đẹp vừa mềm mại, ngay cả khóc cũng rất đẹp.
Hắn nghĩ mình và nàng sẽ tiếp tục sống bên nhau như vậy mãi mãi.
Trong những năm tháng đen tối đó, nàng đã cùng hắn vượt qua hết khúc quanh này đến khúc quanh khác. Dù hắn đi xa đến đâu cũng luôn nhớ rằng có một cô nương đang ở nhà chờ mình.
Cuối cùng cũng có người chịu đợi hắn.
Nhưng sau đó nàng bỏ đi.
Thật ra hắn có chút hối hận vì đêm đó đã làm nhục nàng, thế nhưng hắn nghĩ nàng luôn nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng, chuyện không có gì to tát.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hắn đuổi theo đội ngũ sứ thần Nam Đường mà không tìm được nàng, hắn tưởng bọn họ bao che, vì thế đã g.i.ế.c sạch đám người đó.
Đến lúc g.i.ế.c một kẻ tên Tề Văn, gã nói rằng mình đã nhớ ra nàng là ai. Nàng chính là vị hôn thê của Bùi Thừa Luật, bọn họ là thanh mai trúc mã, sắp định ngày thành hôn.
Lúc này hắn mới biết mình cũng chỉ là thế thân, thế chỗ cho bóng dáng Bùi Thừa Luật.
Từng tiếng A Luật vừa mềm vừa ngọt của nàng không phải gọi hắn, mà gọi Bùi Thừa Luật.
Có tức giận không? Đương nhiên giận, hắn giận đến mức muốn bóp c.h.ế.t nàng ngay tại chỗ.
Hắn vẫn luôn cố gắng chứng minh bản thân, chứng tỏ mình là tướng sĩ dũng mãnh nhất Bắc Lương để được phụ hoàng chú ý. Vì thế hắn trả giá rất lớn, chịu rất nhiều vết thương, chảy xuống rất nhiều máu.
Thế mà nàng lại không nhìn thấy Thác Bạt Luật, chỉ xem hắn là vị hôn phu của nàng trong suốt ba năm.
Hắn mờ mịt nhìn cánh đồng hoang vu, lại sợ nàng c.h.ế.t trong miệng sói.
Tề Văn nói nàng đã biết sự thật về lý do hai nhà Bùi Lâm diệt tộc, nhất định sẽ trở về báo thù.
Hắn lập tức tin ngay, một đường nam hạ đánh xuống Định Châu. Dân chúng Định Châu rất quật cường, đáng tiếc chủ soái là một tên vô dụng.
Nếu đổi lại là Bùi Thừa Luật, hắn chưa chắc đã hạ được thành.
Nhớ tới Bùi Thừa Luật, hắn cũng có chút tiếc hận, thậm chí hy vọng thiếu niên kia là người Bắc Lương.
Ba bốn năm trước, hắn đến Định Châu tìm hiểu quân tình, bắt gặp mấy tên du côn địa phương ra tay bắt nạt người già, vì thế ra tay cứu giúp. Tuy lúc ấy đã cứu được ông lão, nhưng cường long không thể chống lại rắn độc, hắn bị những kẻ đó trả thù xiên cho một đao.
Hắn băng bó vết thương tiếp tục chạy, nửa đường gặp được Bùi Thừa Luật.
Bùi Thừa Luật liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn là người Bắc Lương, bọn họ lại tiếp tục giao tranh. Bùi Thừa Luật kéo nanh sói của hắn xuống, hắn cũng cướp được túi thuốc của y.
"Ngươi bị thương, có đánh tiếp ta thắng cũng không vẻ vang gì." Bùi Thừa Luật chủ động dừng tay.
Hắn cũng không ham chiến mà nhanh chóng trốn vào ngõ nhỏ.
Khi đó miệng vết thương liên tục rỉ máu, trong người hắn chỉ có một túi thuốc. Vì thế hắn cắn mở cái túi ra, không quan tâm bên trong có gì mà nhai nuốt một nửa, nửa còn lại đắp lên vết thương.
Không ngờ lại cầm m.á.u được thật.
Túi thuốc kia vừa nhìn là biết của nữ tử cẩn thận thêu lên, mùi hương trên túi khiến người ta thư thái, dường như vết thương cũng không còn quá đau nữa.
Về sau hắn không cẩn thận làm mất cái túi, nhưng cùng ngày đánh mất nàng lại bị đưa tới quân doanh, thế nên hắn không đi tìm túi thuốc nữa.
Có nàng là đủ rồi.
Sau lần ẩu đả với Bùi Thừa Luật, bọn họ lại gặp nhau thêm vài lần. Bùi Thừa Luật mời hắn uống rượu, là Bạch Trụy Xuân của Nam Đường. Hắn mời Bùi Thừa Luật ăn thịt do chính tay mình nướng, tay nghề không kém hơn đầu bếp chút nào.
Những ngày ngắn ngủi đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời hắn.
Nhưng kẻ địch dù sao cũng là kẻ địch, từ nhỏ hắn lớn lên giữa Tu La tràng nên biết rất rõ cách sinh tồn. Không giống như Bùi Thừa Luật tùy ý tiêu sái, chỉ biết ra chiến trường g.i.ế.c địch, không biết lòng người hiểm ác.
Công cao chấn chủ là điều tối kỵ, đáng tiếc người Bùi gia vừa tự tin lại vừa ngu ngốc. Chỉ cần một lời nói dối ở cách xa ngàn dặm cũng đủ khiến bọn họ diệt tộc.