Người trong lòng hắn tên Phùng Ngọc Nhi, vừa được triệu hồi về từ nơi lưu đày. Phu quân của Phùng Ngọc Nhi bị bệnh qua đời, chỉ để lại cô nhi quả phụ.
Phu quân của nàng là đại ca của Thác Bạt Luật, tiền thái tử Bắc Lương, ngày trước vì chọc giận hoàng đế nên bị phế truất rồi lưu đày ra biên quan. Nếu không có biến cố đó, hiện giờ nàng chính là thái tử phi, tương lai là hoàng hậu Bắc Lương.
Nhưng vận mệnh trớ trêu, nàng không còn gì trong tay cả.
Với thân phận của ta vốn dĩ rất khó gặp mặt nàng, nhưng hôm đó hoàng hậu có lệnh triệu hồi, ta không thể không đi. Bà ta còn lệnh cho ta phải mặc bộ vũ y màu đỏ mà trước kia Phùng Ngọc Nhi yêu thích nhất.
Vì thế ta mặc một thân đỏ rực, Phùng Ngọc Nhi mặc áo trắng thuần, hai chúng ta cùng hiện diện tại bữa tiệc trong cung.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chúng ta đích xác có vài phần tương tự nhau nhưng vẫn rất dễ phân biệt. Nàng là người Bắc Lương vóc dáng cao lớn hơn, ta là người Nam Đường, khuôn mặt mềm mại nhu hòa hơn.
Thác Bạt Luật nhìn thấy ta ăn mặc như vậy, hàn ý trong mắt ngưng tụ thành lưỡi d.a.o như muốn đ.â.m thẳng vào người ta.
"Tống ngự nữ, ngươi mau múa một điệu trợ hứng đi." Hoàng hậu ra lệnh.
Tuy ta là ngự nữ nhưng cũng là người trong hậu cung, phải khiêu vũ trước mặt thần tử nước khác tương đương với việc bị làm nhục.
Hoàng hậu là mẹ đẻ của Thác Bạt Luật, trước kia cũng chỉ là một ngự nữ nhỏ nhoi. Bà ta từng muốn xin cưới Phùng Ngọc Nhi cho Thác Bạt Luật, nhưng Phùng gia vừa quay đầu đã gả luôn nàng ta cho tiền thái tử.
Ý tứ của hoàng hậu giờ phút này rất rõ ràng, muốn thông qua ta để làm nhục Phùng Ngọc Nhi, dù sao dáng vẻ của ta và nàng cũng tương tự nhau.
Sắc mặt Phùng Ngọc Nhi tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ.
Hoàng hậu thúc giục ta mau múa, ta lắc ống tay áo chuẩn bị nhảy bước đầu tiên thì bị Thác Bạt Luật quát to: "Lui ra."
Quần thần đã sớm không vừa mắt với ta, thấy ta bị Thác Bạt Luật quát vào mặt đều nhìn ta bằng ánh mắt trào phúng.
Cũng sau một tiếng đó, Phùng Ngọc Nhi té xỉu.
Thác Bạt Luật liều lĩnh bế ngang nàng lên, sải bước đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
6
Ta lại bị Thác Bạt Luật cấm túc. Suốt nửa tháng sau đó hắn không bước chân đến chỗ ta một bước.
Các cung nhân cũng không ưa gì ta, bọn họ cho ta ăn đồ thiu thối, thường xuyên châm biếm chửi rủa không ra gì. Nơi này không khác gì Nam Đường, cùng là chỗ nâng cao đạp thấp.
Hai cống nữ người Nam Đường lén đến thăm ta, các nàng nói rằng sau lần Phùng Ngọc Nhi té xỉu đó vẫn luôn ở lại tẩm cung của Thác Bạt Luật, có lẽ hắn định lập nàng làm thái tử phi.
"Người Bắc Lương quả nhiên khinh thường lễ nghĩa, ở Nam Đường chúng ta, tiểu thúc đòi cưới tẩu tử chắc chắn sẽ bị người đời cười chê."
"Nguyệt Nương, cô phải làm sao đây. Nếu Phùng Ngọc Nhi trở thành thái tử phi, chắc chắn nàng không bỏ qua cho cô đâu."
"Đúng vậy, một núi không thể có hai hổ."
Ta mỉm cười, thầm nghĩ mình mà tính là hổ gì, chỉ là một thế thân lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ mà thôi.
Nhưng lúc này ta không thể bị vứt bỏ.
Cống nữ bị quý tộc Bắc Lương vứt bỏ chỉ có một kết cục duy nhất, đó là trở thành quân kỹ. Ta lại không muốn trở về nơi địa ngục đó một lần nữa.
Từng có một cống nữ mà ta quen c.h.ế.t ở nơi nọ, cửa mình rách bươm, mất m.á.u mà chết. Ta trông thấy t.h.i t.h.ể của nàng, tứ chi bị bẻ gãy, tựa như một cành liễu khô gầy trắng muốt chỉ có da bọc xương.
Tối hôm đó ta trèo tường lẻn vào tẩm điện của Thác Bạt Luật, bản lĩnh này ta cũng học được từ Thừa Luật. Trước khi đi ta đã hỏi thăm qua, Phùng Ngọc Nhi được hắn chăm sóc mấy ngày, hôm qua đã trở về Phùng gia rồi.
Một tiếng trống vang lên, ta ngã từ trên bờ tường xuống, lập tức bị cấm quân bao vây.
Thác Bạt Luật trông thấy ta thì chân mày nhíu rất chặt: "Ngươi trèo tường làm gì?"
Ta xoa bóp cổ chân đau nhức, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nhớ… nhớ điện hạ quá."
Ta không nói dối.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ta nhớ hắn, điên cuồng muốn gặp hắn, chung quy không thể nhịn được mà muốn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng “A Luật”.