Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 4



10

Cảm xúc của Thác bạt Luật trào dâng phía sau tấm rèm che mờ ảo. Khuôn mặt loang loáng của hắn làm ta chợt nhớ đến Thừa Luật bị treo trên tường thành.

Cơn gió bắc lạnh thấu xương thổi tới, Thừa Luật cũng lung lay theo. Dân chúng mắng chửi y thậm tệ, ném đồ ăn hư thối và uế vật lên người y, chỉ hận không thể ăn thịt uống m.á.u y cho hả giận.

Cái đầu kiêu ngạo của y gục xuống, m.á.u đã sớm chảy khô.

Còn ta đứng giữa đám đông, nhìn y mười bảy tuổi đang dần dần mục rữa.

Thác Bạt Luật nói hắn chỉ thả ra một tin tức giả, nhưng bốn năm trước triều đình Nam Đường cũng dâng lên mấy bức thư, thề sống c.h.ế.t tố cáo rằng đây chính là bằng chứng cho việc Bùi gia thông đồng với địch phản quốc.

Bùi gia lấy m.á.u thề mình chưa từng phản bội Nam Đường. Tổ phụ và phụ thân ta đứng ra can gián cũng bị thiên tử liệt vào đồng đảng, xử tru di cửu tộc.

Ngay cả đại tỷ tỷ làm hoàng hậu cao quý của ta cũng bị ban cho một dải lụa trắng.

Ta vốn tưởng chúng ta bị kẻ gian hãm hại, hiện giờ đã biết rõ, người chân chính g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình ta chính là hoàng đế Nam Đường. Là vị quân vương mà Lâm gia phí hết tâm huyết, Bùi gia liều mạng muốn bảo vệ.

Sau đó, triều đình phải cống nạp cho Bắc Lương nên gia tăng sưu thuế, dân chúng lầm than khổ không nói nổi.

Bắc Lương đòi năm nghìn thiếu nữ, vậy là có đến năm nghìn gia đình Nam Đường phải chịu cảnh sinh ly tử biệt. Còn ta bị mẹ mìn chụp thuốc mê bán cho một hộ gia đình, thay thế con gái Nguyệt Nương nhà bọn họ đi làm cống nữ.

Năm nghìn thiếu nữ yếu đuối bọn ta bị Nam Đường gửi đến đây. Khi đó triều đình từng hứa hẹn rằng sẽ nhanh chóng tập hợp lực lượng, thu phục lại phần non sông đã bị Bắc Lương cướp đi.

Trong ba năm sau đó, năm nghìn thiếu nữ này đã dùng thân thể mình tạo thành bức tường ngăn cản những gã đàn ông Bắc Lương tiến về phía nam.

Nhưng hiện tại không biết đã có bao nhiêu trong số năm nghìn thiếu nữ đó bỏ mình nơi đất bắc, mà Nam Đường vẫn tiếp tục cuộc sống say sưa mơ mộng.

Các nàng không chờ được hy vọng.

Vĩnh viễn không còn hy vọng.

11

Ta quay đầu nhìn ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.

Ngày Lâm gia bị xét nhà, ánh trăng cũng lạnh như đêm nay. Ta ham chơi trở về nhà muộn nên tránh thoát một kiếp.

Rõ ràng đã trốn trong chỗ tối rồi nhưng mẹ vẫn nhìn thấy ta. Bà cật lực lắc đầu, ra hiệu cho ta ngàn vạn lần đừng chạy ra ngoài.

Ta vội vàng chạy đi tìm Thừa Luật, nghĩ rằng hắn có thể cứu cha mẹ, nhưng không ngờ phủ tướng quân cũng đã sớm m.á.u chảy thành sông.

Cuối cùng ta nhìn thấy đại tỷ, xác nàng bị ánh trăng chiếu đến trắng bệch. Những kẻ đưa nàng đến bãi tha ma còn khinh nhờn thân thể nàng, bọn họ nói nàng tốt xấu gì cũng là hoàng hậu, dù có là một cỗ thi thể, nhưng ai có được thì cũng giống như được làm hoàng đế một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ nhân Lâm gia chúng ta cuối cùng đều rơi vào kết cục này.

Ta phải trở về nhà, báo thù, sau đó đoàn tụ với người thân của ta.

"Đang nhìn gì vậy?" Thác Bạt Luật nắm cằm, bắt ta phải nhìn hắn.

Hắn cũng thật kỳ quặc.

Trước kia lúc hoan hảo hắn luôn đòi che mắt ta lại, gần đây lại khăng khăng bắt ta phải nhìn mình. Người trong lòng hắn đã trở lại rồi, hắn không cần giữ ta bên cạnh nữa mới đúng.

Vậy mà hắn vẫn giữ người, ta nghĩ đại khái đúng như lời hắn nói, ta có chút bản lĩnh trên giường, thứ mà Phùng Ngọc Nhi so sánh không được.

Ta dùng ngón tay che khuất vết thương trên cằm hắn, trả lời: "Đang nhìn ánh trăng."

Nhìn ánh trăng lần cuối.

12

Ngày hôm sau Phùng Ngọc Nhi lại tới, các cung nữ đều ra sức xun xoe lấy lòng nàng.

"Vương phi ngài không biết đâu, hôm qua ở trước mặt sứ thần Nam Đường, Tống ngự nữ và con ch.ó của điện hạ cùng nhau phủ phục dưới chân ngài ấy đấy."

"Thái tử còn nói nàng được Nam Đường nuôi dưỡng rất tốt, rất biết hầu hạ người, đây chẳng phải mắng Nam Đường đê tiện như kỹ nữ đó sao."

"Đám sứ thần Nam Đường còn cười nữa, quả nhiên toàn là một lũ thấp hèn."

Các nàng nói rất lớn tiếng, cứ như sợ ta không nghe thấy vậy.

Phùng Ngọc Nhi đứng ngoài sân nhìn ta, trong khi ta ngồi trên xích đu tự đu lên rất cao, gần như muốn bay ra khỏi bờ tường.

Nàng đã sắp trở thành thái tử phi rồi.

Ở Nam Đường, tiểu thúc và tẩu tử cưới nhau chắc chắn sẽ bị người đời chê trách, nhưng ở Bắc Lương dân phong bưu hãn, đừng nói là tiểu thúc cưới tẩu tử, thậm chí phụ thân c.h.ế.t rồi, con trai cũng có thể kế thừa người phụ nữ mà phụ thân để lại.

"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi vẫn muốn chờ c.h.ế.t ở chỗ này sao?" Phùng Ngọc Nhi hỏi ta.

Ánh mắt nàng nhìn ta cực kỳ chán ghét.

Rõ ràng năm đó chính nàng bỏ rơi Thác Bạt Luật, nếu đổi lại là ta, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình ủy thân nhầm chỗ, sẽ không giận chó đánh mèo đổ lỗi lên người khác.

"Chẳng lẽ không có con đường thứ ba?" Ta hỏi nàng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Có chứ." Nàng nói, "Có muốn vào quân trướng Bắc Lương không, với bản lĩnh quyến rũ đàn ông của ngươi, có lẽ sẽ sống được rất lâu đấy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com