Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 5



13

Phùng Ngọc Nhi không có cơ hội đưa ta vào quân doanh Bắc Lương. Bởi vì trước đó ta đã chạy thoát rồi.

Ngày thứ hai sau khi đoàn sứ giả Nam Đường rời đi, hoàng đế Bắc Lương bệnh tình nguy kịch, cơ hội của ta cuối cùng cũng tới.

Ta cầm theo ngọc bài xuất thành trộm được từ chỗ Thác Bạt Luật và tiền bạc tích cóp trong ba năm rời khỏi cung. Thế nhưng ta không đuổi theo đội ngũ sứ thần Nam Đường, mà chuyển hướng sang nước Tiên La sát bên cạnh Bắc Lương, từ đó theo đường biển quay về Nam Đường.

Trong ba năm nay ta luôn trù tính kế hoạch để chạy trốn.

Đợt cống nạp diễn ra ba năm một lần, ta vốn muốn nhập vào đoàn người Nam Đường cùng trở về, nhưng vào thời khắc nhìn thấy Tề Văn trong đội ngũ, ta thay đổi chủ ý trong chớp mắt.

Hắn chắc chắn sẽ nhận ra, ta không thể mạo hiểm như vậy được.

Ta quyết định đi con đường vòng mà Thừa Luật từng miêu tả, từ Tiên La quay về Nam Đường. Thừa Luật nói vùng biển Tiên La thông đi Cửu Châu, hơn nữa chỉ cách thành Thiên Hàng của Nam Đường có mười ngày đi thuyền.

Đó có thể là một con đường c.h.ế.t khác, nhưng ta đã không còn lựa chọn nào khác.

Ngày ta rời đi, Thác Bạt Luật cùng tất cả quyền thần Bắc Lương đều đang phải hầu hạ ở ngự tiền. Các cung nữ cũng nơm nớp hoảng sợ, không ai buồn chú ý tới ta.

Vậy nên ta thay phục sức của cung nữ, sửa lại trang dung rồi cầm theo ngọc bài của Thác Bạt Luật đi về hướng cửa cung.

Trên con đường rời khỏi cung điện mà ta đã đi lại suốt ba năm, ta vẫn bình tĩnh đi về phía trước.

Thủ vệ ngăn ta lại, còn kiểm tra ngọc bài của ta một phen, sau đó vẫn thả cho ta đi. Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng rời khỏi thành.

Vào thời điểm này có rất nhiều người từ Bắc Lương sang Tiên La đào nhân sâm, ta có thể kết phường đi cùng bọn họ.

Ra khỏi thành chưa lâu thì tiếng chuông tang tóc vang lên, hoàng đế Bắc Lương băng hà. Ta quay đầu nhìn lại, thấy mây đen cuồn cuộn trên nóc hoàng cung tựa như tình cảnh triều đình Bắc Lương vào lúc này vậy.

Đến trời cũng giúp ta.

Lúc này cho dù bọn họ có muốn truy đuổi một cống nữ Nam Đường như ta, sợ là cũng không có đủ sức lực và thời gian để bận tâm. Huống chi mệnh ta đê tiện như một con kiến, bọn họ không thể hao phí tinh lực vì một con kiến được.

Ta theo đội ngũ đào nhân sâm lên đường đi Tiên la, một đường mưa gió lầy lội, dã thú thổ phỉ, ta gặp nạn vài lần nhưng may mắn đại nạn không chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nghĩ có lẽ cha mẹ, tỷ tỷ và Thừa Luật ở trên trời đã phù hộ mình, để ta sớm ngày về đoàn tụ với họ.

Vừa đi vừa nghỉ khoảng một tháng sau, cuối cùng ta cũng đến được cảng biển Tiên La, bước lên thuyền về Kim Lăng.

Đây là lần đầu tiên ta ngồi thuyền buôn, bình thường không hay say tàu mà lần này lại nôn mửa không ngừng, ta nghĩ là do sóng trên biển quá lớn.

14

Nửa tháng sau, rốt cuộc ta cũng bước lên lãnh thổ Nam Đường.

Trên bến cảng náo nhiệt, ta đỡ lấy một gốc cây nôn đến tối tăm mặt mũi. Một người phụ nữ tốt bụng cho ta ngửi một trái mơ, nói có thể giảm bớt chứng say tàu.

Không biết vì sao ta lại ăn luôn trái mơ đó, rất chua, nhưng khiến ta dễ chịu hơn không ít.

Cơ thể ta đã chịu đựng tới cực hạn, không thể không tìm khách điếm trong thành Thiên Hàng nghỉ ngơi một ngày.

Trong lúc ăn cơm, ta nghe hành khách trong khách điếm bàn tán về chuyện ở Bắc Lương. Bọn họ nói sau khi tiên hoàng Bắc Lương băng hà, thái tử Thác Bạt Luật đăng cơ đẫm máu, Phùng Ngọc Nhi được lập làm hoàng hậu.

Ta im lặng nghe hết thảy.

Trong ba năm nay, Thác Bạt Luật là Thừa Luật của ta, còn ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, chúng ta ở bên thỏa mãn nhu cầu cho nhau. Hiện giờ mọi thứ cuối cùng đã trở về vị trí.

Cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nữa.

Lúc định trở về phòng nghỉ ngơi, ta lại nghe bọn họ nói: "Các ngươi biết tin gì chưa, tân hoàng Bắc Lương sau khi đăng cơ, chuyện đầu tiên là đuổi theo c.h.é.m g.i.ế.c hết sứ thần tiến cống của chúng ta đấy."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Nghe nói đoàn sứ thần đã rời Bắc Lương mấy ngày rồi mà hắn vẫn đuổi theo."

"Hai nước quan hệ ngoại giao không được c.h.é.m sứ thần, huống chi còn chưa giao chiến, Bắc Lương làm như thế nghĩa là sao?"

"Ai biết được, bọn họ vốn là lòng lang dạ thú mà."

Đúng vậy, Thác Bạt Luật vốn là kẻ lòng lang dạ thú. Ngày hắn mở miệng đòi hai trăm vạn bạc trắng, ta đã biết hắn nhất định sẽ nam hạ, bởi vì Nam Đường căn bản không thể giao nộp ra số tiền đó, hắn chỉ đang tìm cớ thôi.

Nhưng ta không ngờ hắn khai chiến nhanh như vậy.

Ta phải nhanh chân đi Kim Lăng, nếu không kẻ thù của ta sẽ c.h.ế.t trong tay Thác Bạt Luật mất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com