Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 14



Ta đuổi theo, thế nào cũng không đuổi kịp.

Tỉnh lại rồi, ta ngồi lặng bên giường hồi lâu, trái tim trong n.g.ự.c đập như trống trận.

Đúng lúc ấy, ngoài viện vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Trong lòng ta bỗng chấn động, lập tức tung chăn xuống giường, chân trần lao ra mở cửa.

Ngoài cửa, Tiêu Hàn Lâm cầm ô đứng đó.

Áo choàng đã dính đầy nước mưa, mưa lớn tới mức chiếc ô cũng không thể ngăn nổi.

Chắc hắn đã vội vã chạy tới đây.

Ta nghe chính giọng mình khô khốc hỏi:

"Có chuyện gì?"

Tiêu Hàn Lâm cúi mắt nhìn ta, giọng khàn thấp:

"Tống tướng quân… xảy ra chuyện rồi."

Tin tức từ Mạc Bắc vừa mới truyền về trong hôm nay.

Đột Quyết đột ngột xé bỏ hòa ước, bất ngờ đánh úp, tấn công thẳng vào thành Gia Bắc.

Phụ thân ta dẫn quân ra ngoài nghênh chiến, nhưng bị dẫn dụ vào một khe núi… rồi không còn tin tức.

Ngày hôm sau, quân sĩ chỉ tìm được ngựa của ông ngựa tuy vẫn còn sống…

Nhưng trong miệng ngậm chặt một cánh tay của ông.

Trước mắt ta tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.

Tiêu Hàn Lâm đưa tay đỡ lấy ta:

"Thời Chi, nàng đừng quá lo, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển."

"Đúng, còn có thể xoay chuyển…"

Ta lẩm bẩm:

"Mới chỉ là một cánh tay… chưa thể nói lên gì cả. Phụ thân ta… có lẽ vẫn còn sống."

Nghĩ tới điều gì đó, ta lập tức xoay người, chuẩn bị thu dọn hành lý.

"Thời Chi!"

"Đừng cản ta!"

Ta không khống chế được xúc động, cảm xúc dồn nén suốt đêm như triều cường trào lên,

"Ta phải đi tìm người, nhất định phải đi tìm ông ấy."

Tiêu Hàn Lâm nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà chẳng rơi lệ của ta, khẽ nhíu mày.

Hắn vươn tay chạm nhẹ lên má ta, thấy ta không tránh né, hắn liền ôm chặt ta vào lòng.

Hắn siết lấy ta, bàn tay dịu dàng vuốt dọc theo sống lưng đang cứng đờ.

"Ta biết, ta biết mà…"

Giọng hắn khản đặc, mang theo chút run rẩy:

"Không phải ta không cho nàng đi… chỉ là chờ đến mai, được không? Đợi mưa ngớt, ta sẽ đưa nàng ra khỏi thành, được không?"

Giọng như đang khẩn cầu.

Ta đưa tay ôm lấy hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn mà lặng thinh rất lâu.

Tới khi áo trước n.g.ự.c hắn bị nước mắt ta thấm ướt, ta mới chậm rãi rời khỏi lòng hắn.

Tiêu Hàn Lâm vẫn ôm ta, cùng ta lặng lẽ nằm trên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không ai ngủ, chỉ im lặng chờ trời sáng, chờ trời quang.

Sáng hôm sau, mưa ngừng.

Khi ánh dương còn chưa rõ, hắn đã đưa ta ra tận ngoại thành.

Hai người chúng ta cưỡi ngựa sóng vai đứng trên sườn núi, gió sớm vi vu, trời đất tĩnh lặng.

Hắn đưa hành lý cho ta, cẩn thận đội mũ trùm đầu cho ta.

Ánh mắt chạm nhau, cả hai đều không nói gì.

Tiêu Hàn Lâm hít sâu một hơi, rồi chậm rãi rút ra một tờ giấy từ trong ngực.

Đưa cho ta:

"Thời Chi, ký vào tờ hưu thư này đi.”

“Từ nay trời cao biển rộng, sẽ không còn thứ gì có thể trói buộc nàng nữa."

Một khi ta muốn trở về Mạc Bắc, với thân phận Chiêu Hoa tướng quân, thì danh phận Thế tử phi của phủ Hầu, tự nhiên phải vứt bỏ.

Nếu không, tất sẽ khiến người sinh nghi.

"Ta sẽ lan truyền tin tức: Sau khi Tống tiểu thư và ta hòa ly, nàng đã trở lại Giang Nam.”

“Ta sẽ lo liệu mọi hậu sự cho nàng. Chỉ mong chuyến đi này của nàng… bình an thuận lợi."

Ta cúi đầu nhìn tờ hưu thư, sững người hồi lâu.

Trước đây, ta từng ngày từng đêm mong được hòa ly với hắn, nay hắn lại tự tay dâng đến trước mặt.

Thế mà lòng ta… lại khó chịu đến thế.

Ta cắn rách đầu ngón tay, ấn xuống dấu tay của mình.

Tiêu Hàn Lâm cũng theo đó ấn tay lên giấy, ta nhìn thấy vết m.á.u nơi môi hắn khi cắn ngón tay, cùng nụ cười khổ lặng lẽ vương nơi khóe miệng.

Bất chợt, ta muốn buông thả một lần.

Ta kéo lấy cổ áo hắn, hơi ngẩng đầu, in lên môi hắn một nụ hôn thật khẽ.

"Tiêu Hàn Lâm… cảm ơn chàng."

Thân thể hắn thoáng cứng lại, rồi ngay sau đó, bỗng như bùng cháy.

Hắn đưa tay ôm lấy cổ ta, chậm rãi, rồi ngày càng sâu, càng nồng.

Trong làn gió thổi nhẹ nơi sườn núi, hắn thấp giọng:

"Tống Thời Chi… đừng quên ta."

Ta xoay người, giật nhẹ dây cương.

Ngựa hí dài một tiếng, tung vó lao về phía Bắc, hướng thẳng nơi biên ải mịt mùng.

Ta không quay đầu.

Nhưng ta biết, Tiêu Hàn Lâm… vẫn mãi đứng nơi đó.

Mạc Bắc gần đây liên tiếp xảy ra mấy chuyện chấn động.

Thứ nhất Tống Vân Hổ đại tướng quân mất tích nơi chiến trường, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.

Thứ hai Chiêu Hoa tướng quân, người được cho là đã tử trận nơi Mạc Bắc từ nửa năm trước, lại bất ngờ trở về, như từ cõi c.h.ế.t sống lại.

Nàng nói, bản thân khi ấy bị trọng thương ngã xuống vực, may được một hộ dân tình cờ cứu giúp, dưỡng thương hồi lâu mới tìm được đường trở lại quân doanh.

Tuy Chiêu Hoa tướng quân vẫn mang mặt nạ như trước, nhưng không một ai nghi ngờ thân phận của nàng.

Bởi vì đôi mắt kia, trong vắt như hồ thu, sắc bén như tuyết đêm, chỉ cần liếc qua một lần, ai cũng biết là nàng.

Ngay khi vừa trở lại Gia Bắc thành, Chiêu Hoa tướng quân liền dẫn theo một đội nhỏ, thẳng tiến về khe núi nơi Tống đại tướng quân mất tích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com