Thế Tử Phi Nhà Ta Có Hai Bộ Mặt

Chương 15



Nàng tìm từng thước từng tấc, ngày ngày đều đến, chưa từng nghỉ ngơi.

"Chiêu Hoa tướng quân, Dư phó tướng đã tỉnh lại rồi!"

Có người vội vã chạy vào bẩm báo.

Ta buông bản chiến báo trong tay, lập tức đứng dậy:

"Dẫn ta tới gặp ông ấy."

Trong căn phòng tràn ngập mùi dược liệu, ta trông thấy Vu Mãn cựu phó tướng của phụ thân.

Ông ta trông già hơn trước mấy phần, thương thế nặng nề khiến thân thể nằm bất động trên giường, không thể nhúc nhích.

Nghe nói, lần đó phụ thân mạo hiểm dẫn quân vào khe núi lạ, chính là vì Đột Quyết dùng Vu Mãn làm con tin uy hiếp.

Vừa nhìn thấy ta, Vu Mãn đã gắng sức ngồi dậy:

"Chiêu Hoa tướng quân! Tống đại tướng quân… tìm được chưa?"

"Chưa."

Ta đáp.

Vu Mãn vừa nghe vậy, gục đầu bật khóc nức nở:

"Là lỗi của ta! Là do ta vô dụng! Chính ta đã khiến tướng quân rơi vào hiểm cảnh! Ta có lỗi với tướng quân!"

"Ngươi quả thật… có lỗi với ông ấy."

Lời ta vừa dứt, Vu Mãn toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ngay khoảnh khắc ấy, ta tuốt kiếm, lưỡi gươm lạnh lẽo đặt ngay trên cổ ông ta.

"Vu Mãn, ngươi thông đồng với địch, mưu hại chủ soái, tội này đáng c.h.é.m đầu!"

"Chiêu Hoa tướng quân… người nói gì vậy?!”

“Sao ta có thể cấu kết với quân địch?!”

“Mạng ta là do Tống tướng quân cứu về, sao ta có thể hại ông ấy được?!"

Hắn kích động đến mức nước mắt nước mũi hòa lẫn, đau đớn khẩn cầu.

Nhưng kiếm của ta, chưa từng lệch đi nửa phần.

"Ngươi nói, là Đột Quyết bắt giữ ngươi, nên phụ thân ta mới xông vào khe núi ấy sao?"

Ta lắc đầu:

"Không. Ông ấy không phải kẻ hành động khinh suất.”

“Lại càng không thể dẫn theo cả đại quân mà không thăm dò trước mà đi vào chỗ chết."

"Vu Mãn, là ngươi đã cung cấp thông tin giả, dụ Tống tướng quân bước vào bẫy.”

“Còn những vết thương đầy người ngươi mang cũng là ngươi tự làm để đánh lừa mọi người."

Ta giơ kiếm, vạch mở vạt áo nơi n.g.ự.c hắn.

Trên n.g.ự.c trái, một vết sẹo cháy sém lộ ra rõ ràng.

"Người Đột Quyết có thói quen khắc tên người con gái mình yêu lên ngực.”

“Ngươi cũng từng khắc qua đúng không? Về sau vì muốn làm một tên gián điệp hoàn hảo, ngươi nên dùng sắt nung xóa đi nó."

Ánh mắt Vu Mãn rúng động, hắn không ngờ ta lại biết đến mức này.

Hắn c.h.ế.t sững hồi lâu, sau đó… khẽ bật cười.

Không giả bộ nữa. Cũng chẳng cần giả nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bao nhiêu năm gồng mình giả dối, hắn… cũng mệt rồi.

"Không hổ là con gái của Tống tướng quân…"

Hắn vừa cười vừa ho, m.á.u rỉ ra nơi khóe miệng.

Hắn biết ta là ai, ta không lấy làm lạ Ba Thập Đồ đã nhận ra ta từ khi ở kinh thành.

"Ngươi biết ta làm cách gì để dẫn dụ Tống Vân Hổ tiến vào không?"

Vu Mãn cười nham hiểm:

"Ta tìm một nữ nhân có dáng lưng giống ngươi, mặc áo giáp giống ngươi, chải tóc giống ngươi… Từ phía sau nhìn lại, không ai có thể phân biệt nổi."

Ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.

Nhưng Vu Mãn vẫn chưa dừng lại:

"Ông ấy tận mắt nhìn thấy ngươi kia bị bắt bị mấy tên lính Đột Quyết đè lên thân cây, làm nhục giữa rừng.”

“Ngươi đoán xem, làm cha du biết không phải ngươi ông ấy có nhịn được không?"

"Không thể nhịn!"

Vu Mãn phá lên cười điên dại:

"Trong đội quân hôm đó còn có không ít người từng là binh dưới trướng ngươi. Không một ai nhịn được!”

“Họ nóng lòng lao vào cứu tướng quân của mình, nóng lòng… lao đầu vào cái chết!

Ha ha ha ha ha—!"

Phập!

Ta bước lên một bước, rút kiếm đ.â.m thẳng vào vai hắn.

Vu Mãn rít lên vì đau, tiếng cười tắt ngấm trong cổ họng.

Ta hận hắn đến muốn g.i.ế.c ngay tại chỗ, nhưng ta vẫn chưa thể ra tay.

Bởi ta… phải moi từ miệng hắn ra nơi phụ thân ta đang bị giam giữ.

Năm Thứ 13 theo lịch Tề Thuận, phụ thân ta mất tích tại Tử Nhân Cốc.

Ta dùng đủ mọi cực hình, cuối cùng cũng khiến Vu Mãn, tên phản tặc ấy mở miệng.

Hắn nói phụ thân ta liều mạng thoát khỏi vòng vây Đột Quyết, bỏ lại một cánh tay, cuối cùng nhảy xuống một con sông ngầm trong Tử Nhân Cốc.

Hắn bảo dòng sông ấy lạnh thấu xương, nước ngầm chảy xiết, phụ thân ta mất m.á.u quá nhiều, lại chỉ còn một tay, căn bản không thể sống nổi.

Nhưng ta không tin.

Trong lòng ta vẫn luôn có một niềm tin cố chấp phụ thân vẫn còn sống, chỉ là đang ở đâu đó, đợi ta đến tìm.

Sau cùng, ta đưa Vu Mãn xuống gặp Diêm Vương.

Triều đình cử một vị tướng mới đến tiếp quản mười ba thành Mạc Bắc.

Ta vừa phò tá người ấy chỉnh đốn quân vụ, vừa dẫn theo binh sĩ, men theo dòng sông ngầm trong Tử Nhân Cốc, từng chút từng chút mà dò tìm.

Từ thôn xóm, sơn trại, bộ lạc không nơi nào ta bỏ sót.

Cứ thế, ta tìm suốt hai năm.

Hai năm ấy, ta cũng nghe được không ít tin tức về Tiêu Hàn Lâm.

Nghe nói hắn được bổ nhiệm làm Phó sứ Giám Sát Viện của Đại Tề, vừa nhậm chức đã lập tức thể hiện năng lực xuất chúng, hỗ trợ bắt giữ không ít gián điệp Đột Quyết tại kinh thành.

Tổ chức gián điệp kia bị thương tổn nặng nề, hiện giờ đã dần rút khỏi hoàng đô.

Lại nghe nói, Đột Quyết từng phái nhiều thích khách ám sát hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com