"Ông ấy tận mắt nhìn thấy ngươi kia bị bắt bị mấy tên lính Đột Quyết đè lên thân cây, làm nhục giữa rừng.”
“Ngươi đoán xem, làm cha du biết không phải ngươi ông ấy có nhịn được không?"
"Không thể nhịn!"
Vu Mãn phá lên cười điên dại:
"Trong đội quân hôm đó còn có không ít người từng là binh dưới trướng ngươi. Không một ai nhịn được!”
“Họ nóng lòng lao vào cứu tướng quân của mình, nóng lòng… lao đầu vào cái chết!
Ha ha ha ha ha—!"
Phập!
Ta bước lên một bước, rút kiếm đ.â.m thẳng vào vai hắn.
Vu Mãn rít lên vì đau, tiếng cười tắt ngấm trong cổ họng.
Ta hận hắn đến muốn g.i.ế.c ngay tại chỗ, nhưng ta vẫn chưa thể ra tay.
Bởi ta… phải moi từ miệng hắn ra nơi phụ thân ta đang bị giam giữ.
Năm Thứ 13 theo lịch Tề Thuận, phụ thân ta mất tích tại Tử Nhân Cốc.
Ta dùng đủ mọi cực hình, cuối cùng cũng khiến Vu Mãn, tên phản tặc ấy mở miệng.
Hắn nói phụ thân ta liều mạng thoát khỏi vòng vây Đột Quyết, bỏ lại một cánh tay, cuối cùng nhảy xuống một con sông ngầm trong Tử Nhân Cốc.
Hắn bảo dòng sông ấy lạnh thấu xương, nước ngầm chảy xiết, phụ thân ta mất m.á.u quá nhiều, lại chỉ còn một tay, căn bản không thể sống nổi.
Nhưng ta không tin.
Trong lòng ta vẫn luôn có một niềm tin cố chấp phụ thân vẫn còn sống, chỉ là đang ở đâu đó, đợi ta đến tìm.
Sau cùng, ta đưa Vu Mãn xuống gặp Diêm Vương.
Triều đình cử một vị tướng mới đến tiếp quản mười ba thành Mạc Bắc.
Ta vừa phò tá người ấy chỉnh đốn quân vụ, vừa dẫn theo binh sĩ, men theo dòng sông ngầm trong Tử Nhân Cốc, từng chút từng chút mà dò tìm.
Từ thôn xóm, sơn trại, bộ lạc không nơi nào ta bỏ sót.
Cứ thế, ta tìm suốt hai năm.
Hai năm ấy, ta cũng nghe được không ít tin tức về Tiêu Hàn Lâm.
Nghe nói hắn được bổ nhiệm làm Phó sứ Giám Sát Viện của Đại Tề, vừa nhậm chức đã lập tức thể hiện năng lực xuất chúng, hỗ trợ bắt giữ không ít gián điệp Đột Quyết tại kinh thành.
Tổ chức gián điệp kia bị thương tổn nặng nề, hiện giờ đã dần rút khỏi hoàng đô.
Lại nghe nói, Đột Quyết từng phái nhiều thích khách ám sát hắn.