Gió đêm lạnh lẽo, khi ta ôm Chi Ngọc chạy tới bến đò, thuyền vẫn còn đậu bên bờ.
Chi Ngọc nép vào trong lòng n.g.ự.c ta, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn ta. Nó là đứa bé ngoan rất biết vâng lời, mặc dù theo ta đi từ Thượng Kinh, ẩn nấp hành tung, bôn ba suốt mấy ngày trời, nhưng cũng chưa từng than vãn lấy nửa lời.
Ta nở nụ cười ấm áp với con bé: “Chi Ngọc, sau khi lên thuyền sẽ không còn ai tìm thấy chúng ta nữa. Ta sẽ đưa con đến một nơi yên ổn sinh sống, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Chi Ngọc không nói gì, chỉ lặng lẽ nghịch ngón tay.
Một tiếng cười nhạo khe khẽ theo gió đêm truyền đến.
Cơ thể ta cứng đờ. Trong phút chốc, bóng thuyền bỗng hóa thành một con quái thú khổng lồ che trời lấp đất, áp xuống nuốt chửng tất cả.
Yến Độ từ trên thuyền bước xuống, tùy tùng theo sát phía sau, chặn kín mọi đường lui.
Dưới ánh lửa bập bùng, Yến Độ khoác huyền y, đầu đội ngọc quan, đôi mắt sâu thẳm như ác quỷ địa ngục.
Ta ôm chặt Chi Ngọc vào lòng, bàn tay giấu trong tay áo không kiềm được run rẩy.
Ta đã lên kế hoạch suốt chín tháng cho lần bỏ trốn này, vậy mà chỉ trong vòng bốn ngày đã bị tìm thấy. Sức lực như bị rút cạn, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Yến Độ, có phải ngươi vẫn luôn phái người âm thầm giám sát ta không? Nhìn ta chật vật giãy giụa tưởng sắp trốn thoát được, ngươi vui lắm phải không?"
Yến Độ khẽ thở dài, đôi mắt dài hẹp ánh lên tia tàn nhẫn:
"Uyên Nô, nàng vẫn luôn nghĩ ta theo hướng đáng ghét đến vậy."
Ta còn chưa kịp suy ngẫm hàm ý trong lời của hắn, đứa trẻ trong lòng đã vùng vẫy đòi xuống đất. Chi Ngọc đứng vững xong, con bé ngây thơ nói với ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đừng cáu kỉnh với phụ thân nữa, là con đã báo tin cho hộ vệ, bảo phụ thân dẫn người tới tìm chúng ta."
Ta ngây người nhìn đứa trẻ mà ta dốc tâm huyết nuôi lớn.
Con bé ngước đầu, vẻ mặt mang chút hoang mang khó hiểu:
"Di nương, phụ thân đối xử với người không tốt sao? Vì sao người lại muốn rời đi?"
Có lẽ những năm tháng bị h-ành h-ạ đã khiến ta khô cạn nước mắt, lúc này đây ta chỉ có thể trơ mắt đứng đó không chút phản ứng.
Chi Ngọc chạy về phía Yến Độ, nở nụ cười ngọt ngào như đang chờ khen thưởng.
Tiếng sóng vỗ bờ vang lên từng đợt từng đợt. Ta đứng yên tại chỗ, ngay cả hơi thở cũng chỉ cảm nhận được giá lạnh.
Qua màn đêm, ánh mắt Yến Độ nhìn ta lướt qua một tia trào phúng. Hắn vẫn luôn như vậy, như mèo vờn chuột, từ trên cao nhìn xuống sự vùng vẫy của ta.
Trên xe ngựa trở về phủ Tề vương, trong khoang xe chỉ có ta và Yến Độ. Hắn đặt tay lên vai ta, ép ta quỳ xuống bên chân hắn. Mặt ta áp vào vạt áo hắn, tầm mắt mơ hồ, chỉ có thể nghe được giọng nói khàn khàn ngập tràn ác ý của hắn:
"Bây giờ nhận sai, bổn vương sẽ coi như mấy ngày qua chưa từng xảy ra chuyện gì."
Ngón tay Yến Độ luồn vào tóc ta, nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu ta ong ong, ta cố gắng đè nén cơn buồn nôn dâng trào lên cổ họng, luồn tay vào trong tay áo, chạm tới chuôi đoản đao, đột ngột đ-â-m về phía đùi Yến Độ.
Khó khăn lắm lưỡi d.a.o mới hoàn toàn c/ắ/m vào da thịt. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Yến Độ giữ chặt cổ tay ta. Cơn đau thấu xương lan dần, l-ư-ỡi d.a.o nhuốm m/á/u rơi xuống tấm thảm trong xe, lặng yên không một tiếng động.
Hắn cúi xuống nhìn ta, đáy mắt hiện lên phẫn nộ.
Hắn thở dài:
"Uyên Nô, sao nàng vẫn không chịu học cách vâng lời vậy?"