Theo Trăng Đuổi Thuyền

Chương 2



2.

Ta vốn xuyên đến đây để tìm người.

 

Trúc mã của ta - Chử Minh Quang đã biến mất trong sự cố thí nghiệm xuyên thời không, theo quy định của căn cứ thì không ai được phép tự ý tiến hành xuyên thời không.

 

Vậy nên hắn đã bị cục thời không bỏ mặc.

 

Lúc đi đến thế giới cổ đại lạc hậu này dựa vào sự gan dạ của bản thân, ta cho rằng mình sẽ nhanh chóng tìm được Chử Minh Quang rồi đưa hắn trở về.

 

Nhưng không ngờ, ta cũng bị mắc kẹt tại đây.

 

Lần đầu tới thế giới khác, chuyện hối hận nhất ta từng làm chính là vớt Yến Độ đang hấp hối từ dưới sông lên.

 

Ngày ấy, ta vào thành viết thư, chép sách kiếm tiền, một nửa trị thương cho Yến Độ, một nửa lo kế sinh nhai. 

 

Ngày nào Hứa Tòng Giang cũng ầm ĩ đòi ném tên nam nhân phiền toái bị trúng tên khắp người mà còn tốn lương thực kia ra ngoài.

 

Hứa Tòng Giang là người đầu tiên ta gặp ở dị thế. Lúc ta bước ra từ cánh cổng ánh sáng của máy xuyên thời không “Hồi Du”, hắn ta đang đào rau củ dại ở hoang giao dã địa.

 

Khuôn mặt cậu thiếu niên vàng vọt, người gầy rộc, sợ hãi đến mức ngã ngửa ra đất, khi hoàn hồn lại, mắt hắn ta sáng lên rồi sáp đến gọi ta là “thần tiên”.

 

Về sau hắn ta gọi ta là "a tỷ".

 

Phụ mẫu của Hứa Tòng Giang đều đã qua đời, ở đây ta lại vô thân vô cố, hai chúng ta liền nương tựa vào nhau mà sống ngay tại thôn Thanh Lê.

 

Sau khi Yến Độ tỉnh lại, hắn kể mình bị huynh trưởng mưu tranh gia sản ám hại nên mới rơi xuống sông, bảo chúng ta đừng vội vã báo quan hoặc là tìm người nhà thay cho hắn.

 

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, hắn rất kiệm lời, đa phần là ngủ, khuôn mặt trắng nhợt như giấy chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc.

 

Ta nhờ ông cụ làm mộc trong thôn làm cho một chiếc xe đẩy nhỏ, thời tiết đẹp thì đẩy Yến Độ ra sân phơi nắng.

 

Dưới hàng rào tre, ta cầm nhánh cây viết viết, vẽ vẽ trên đất, tính xem bạc tháng này kiếm được có đủ chi tiêu tháng sau không, tốt nhất là có thể để dành được chút tiền làm lộ phí đi tìm Chử Minh Quang.

 

Trời xanh nắng vàng rạng rỡ, tầm mắt của Yến Độ rơi trên mặt ta.

 

Ta hồn nhiên không biết, thuận tay hái một quả lê trong viện đưa cho hắn.

 

"Lê của thôn Thanh Lê đó, vừa thơm vừa ngọt, ăn vào tâm trạng tốt, thương tích cũng nhanh khỏi hơn."

 

Ta nở nụ cười tươi.

 

Yến Độ cũng bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thế gian ân oán đảo điên, như câu chuyện Người nông dân và con rắn.

 

*Người nông dân và con rắn (truyện ngụ ngôn): Bác nông phu sưởi ấm con rắn đang cứng đờ vì giá lạnh, nhưng khi nó tỉnh lại, việc đầu tiên nó làm là cắn bác nông phu, lấy mạng người cứu mình.

 

Phải đến lúc thị vệ hắc giáp hộ tống một chiếc xe ngựa tiến vào thôn Thanh Lê, chạy thẳng đến tiểu viện của chúng ta, lúc đó ta mới biết, Yến Độ là đương kim tứ hoàng tử, được phong Tề vương nhờ chiến công.

 

Vị huynh trưởng bị gọi là tranh gia sản kia, chính là đại hoàng tử hiền danh có tiếng trong triều.

 

Yến Độ đại thắng man tộc, năm đắc thắng trở về, hắn cầu cưới đích nữ thái phó. Trên phố đồn đãi, đó là người trong lòng đại hoàng tử.

 

Nữ nhân trong xe ngựa váy áo cầu kỳ phức tạp, phong thái đoan trang thanh nhã, nàng giẫm lên lưng người hầu bước xuống xe, tay áo chấm lệ nức nở nói: "Thần phật phù hộ, điện hạ có thể bình an vô sự, thật không còn gì tốt hơn."

 

Nhưng Yến Độ không hề liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, thay vào đó, hắn chỉ vào ta - người đang cầm chổi, nói: "Bổn vương được vị cô nương này cứu giúp, quyết ý nạp nàng ấy vào phủ."

 

Sắc mặt Tề vương phi cứng đờ, rồi ngay sau đó, nàng ta lau sạch nước mắt, khuôn mặt đổi thành tươi cười dịu dàng vô cùng hoàn mỹ: "Điện hạ thiện lương, đây cũng xem như phúc phần của thôn cô hương dã."

 

Ta vội vàng xua tay từ chối.

 

Hứa Tòng Giang đang quỳ dưới đất lại dập đầu tạ ơn.

 

Mọi thứ diễn ra đột ngột và không thể kiểm soát như thế, ta c-h-ế-t trân tại chỗ.

 

Trong chớp mắt, lòng ta chấn động.

 

Ta đã ngây thơ đến mức nào, mà lại dám chỉ mang theo "Hồi Du" xuyên đến thế giới này?

 

Trước khi xuyên không, chuyện có thể gọi là trời sập, cũng chẳng qua chỉ là điểm thi thử không đủ vào được trường mình muốn, hay là Chử Minh Quang âm thầm bán hết tất cả trang bị trong game của ta.

 

Mà bây giờ, thế giới ta đang tồn tại trong... là một xã hội phong kiến phân chia tầng lớp rõ ràng, người tầng lớp trên nắm quyền sinh sát trong tay.

 

Cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người, ta vô thức giơ tay khởi động̉ "Hồi Du" mang theo người, nhưng lại không thấy nó đâu.

 

Đoàn người vây quanh vị hoàng tử trẻ tuổi, ánh mắt hắn hờ hững, lạnh nhạt, nhìn về phía ta, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Như rắn độc thè lưỡi.

 

Sau này, ta cố chấp hỏi Yến Độ tại sao lại lấy oán báo ân.

 

Yến Độ ngẫm nghĩ, ngón tay quấn sợi tóc bên cổ ta.

 

Một hồi lâu sau, hắn mới thờ ơ đáp: "Có lẽ là vì... cái ngày nàng đưa lê cho ta, ánh nắng làm chói mắt bổn vương."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com