Theo Trăng Đuổi Thuyền

Chương 11



11.

Chử Minh Quang lại hạ mệnh lệnh, đại quân hạ trại ngoài thành, không được làm hại đến bách tính.

 

Hắn cười giải thích với ta: "Ta tưởng bọn họ bắt đều là quân phản loạn trong thành, nên mới..."

 

Chử Minh Quang không nói hết nửa câu sau, cảm xúc phức tạp dâng lên trong mắt.

 

Ta thở phào, không truy hỏi nữa.

 

Trong những ngày kế tiếp, Chử Minh Quang dẫn ta theo bên người, không rời nửa bước.

 

Hắn chưa từng hỏi tại sao ta lại tỉnh giấc từ trong ác mộng.

 

Ta cũng không hỏi tại sao hắn thay tên đổi họ, vết thương chằng chịt trên người từ đâu tới.

 

Chúng ta đều ăn ý không nhắc đến những chuyện xảy ra sau khi đến thế giới này, dè dặt dò xét hiện tại của nhau.

 

Việt Quốc binh cường nước mạnh, đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến này.

 

Chử Minh Quang rất có uy danh trong quân, bọn họ gọi hắn là "Phù thiếu tướng quân."

 

Ta ngồi bên bờ sông nhìn Chử Minh Quang cho ngựa ăn cỏ, bất giác quấn một đống vòng hoa lên trường kiếm trong lòng.

 

Một đám người ồn ào đi qua, lớn tiếng trêu: "Phù thiếu tướng quân sắp cưới thê tử rồi."

 

Chử Minh Quang cười bất lực với ta.

 

Hắn nhìn ra phần lớn thời gian trong ngày ta đều trốn một góc một mình, không nói không rằng, liền sắp xếp việc cho ta, để ta dạy chữ cho một nhóm thiếu niên.

 

Ta vốn định từ chối, nhưng Chử Minh Quang lại kéo ta đến nhà bếp.

 

"Bất Thu, nàng xem, những người này tuy nói là binh lính nhưng thật ra cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, vẫn là những đứa trẻ." Chử Minh Quang nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: "Ta cố gắng sắp xếp cho bọn họ ở vị trí hậu cần, chính là để khi kết thúc chiến tranh, bọn họ có thể về nhà, có cuộc sống mới. Bất Thu, giúp bọn họ một chút đi."

 

Về nhà sao... một lời chúc phúc quá tốt đẹp.

 

Ta gật đầu đồng ý.

 

Ta chiếm một góc trong doanh trại, đám trẻ kia rảnh rỗi là có thể tới tìm ta.

 

Nơi này thiếu giấy bút, ta liền dùng nhánh cây viết chữ trên đất vàng, dạy vỡ lòng cho bọn họ.

 

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang."

 

Trời màu xanh đen, đất màu vàng, vũ trụ hình thành từ hỗn độn.

 

Trời sinh vạn vật, đất lành nuôi dưỡng, người sống trên thế gian, nhỏ bé nhất, nhưng cũng vĩ đại nhất.

 

Những đôi mắt ngây thơ tỏa ra ánh sáng khát khao tri thức, bọn họ đọc theo: "Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng."

 

*Mùa lạnh đến mùa nóng đi, mùa thu thu hoạch, mùa đông tích trữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đám trẻ này học rất chậm, nhưng chưa từng lười biếng.

 

Cho dù mới xong việc nặng nhọc trong quân đội, cũng bỏ việc nghỉ ngơi, cả đám lập tức chạy đến tìm ta.

 

Bọn họ đồng thời chắp tay vái chào ta, không biết học động tác từ đâu ra, vô cùng kỳ quặc, khi cùng đồng thanh lại như đã tập luyện rất nhiều lần.

 

"Đa tạ Lâm lão sư!"

 

Ta không kìm được cong môi, thế giới u ám chợt bừng sáng.

 

Việt Quốc và Yến Quốc vẫn tiếp tục đánh.

 

Chử Minh Quang lãnh binh công thành chiếm đất, đánh thẳng lên phía bắc, cho đến khi đụng độ quân của Yến Độ.

 

Hai quân đối đầu, không ai dám liều lĩnh.

 

Lúc nghe chủ tướng quân bên kia là Yến Độ, ngón tay ta run lên, chén trà đang cầm tràn ra ngoài.

 

Chử Minh Quang đang suy tính chiến lược trên sa bàn nhìn về phía ta, sắc mặt quan tâm.

 

Ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt chén trà sang một bên, bắt đầu chuẩn bị bài giảng cho ngày mai.

 

Phó tướng của Chử Minh Quang hào hứng chạy vào bẩm báo: "Tướng quân, ngài đoán xem chúng ta bắt được ai?"

 

"Nữ nhi của tên Tề vương c-h-ó má đó! Nghe nói hắn chỉ có một đứa con, đúng là may mắn, lại để chúng ta bắt được."

 

Ta nghi ngờ ngẩng đầu lên.

 

Ngay sau đó, mấy binh lính dẫn một nữ hài tiến vào.

 

Con bé bị trói tay chân, như con thú nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

 

Một cách tự nhiên, con bé nhìn thấy ta.

 

Con bé nhìn rất lâu, mắt trợn tròn, tiếng nức nở tràn ra khỏi cổ họng, cuối cùng biến thành tiếng khóc lớn.

 

Ta hốt hoảng ngồi xổm xuống, dùng tay áo lau nước mắt cho con bé.

 

Chử Minh Quang giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.

 

Ta chậm rãi ngẩng đầu nói với hắn: "Đừng làm hại con bé."

 

Chử Minh Quang đứng tại chỗ, nhìn ta ôm đứa bé đó vào lòng dỗ dành.

 

Môi hắn giật giật, như hạ quyết tâm gì đó, lần đầu tiên hắn hỏi ta: "Tại sao?"

 

Sự ấm áp giả tạo sau xa cách đoàn tụ cuối cùng cũng bị xé rách.

 

Những sự thật tàn khốc, khó mà chấp nhận nổi là điều mà ta và Chử Minh Quang sớm muộn cũng phải đối mặt.

 

Ta đáp: "Bởi vì... đây là con gái của ta."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com