Theo Trăng Đuổi Thuyền

Chương 12



12.

Ban đêm, dòng sông chở theo ánh trăng trôi lững lờ.

 

Ta và Chử Minh Quang ngồi bên bờ sông, như thời niên thiếu cùng thức trắng đêm leo núi, mệt mỏi thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Hắn nghe ta kể rất nhiều.

 

Từ năm đầu tiên xuyên tới thế giới này, cho đến năm thứ chín của hiện tại.

 

"Lâm Bất Thu, nàng trở nên ngốc nghếch như vậy từ lúc nào..." Giọng Chử Minh Quang khàn khàn: "Nàng không đi học, không sống cuộc đời của mình đi, tới tìm ta làm gì."

 

Nghe hắn gọi tên họ đầy đủ của ta, ta cụp mắt cười.

 

Rất lâu trước đây, chúng ta vẫn hay gọi tên họ đầy đủ của đối phương để đùa bỡn, ta giơ gối đập Chử Minh Quang, hắn dễ dàng tránh được, rồi làm mặt quỷ với ta.

 

Bây giờ, ta quay đầu nhìn thấy Chử Minh Quang.

 

Nước mắt chảy xuống theo vết sẹo nơi khóe mắt hắn, rồi rơi vào trong đất.

 

Số mệnh thật vô thường.

 

Người hay cười đùa, hóa ra cũng sẽ rơi nước mắt vì ta.

 

"Lâm Bất Thu, ta sẽ g-i-ế-t tên s-úc sinh kia." Chử Minh Quang nói.

 

Ta nhún vai, cười đáp: "Ngươi vẫn nên dạy ta luyện võ đi, kẻ thù của chính ta ta sẽ tự giải quyết. Đúng rồi, Hồi Du vẫn còn chôn dưới lòng đất phủ Tề vương, chúng ta phải nghĩ cách lấy lại, rồi cùng nhau trở về."

 

Nghe vậy, nước mắt của Chử Minh Quang càng tuôn nhiều hơn.

 

"Còn ngươi thì sao? Sao lại biến thành Phù thiếu tướng quân?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chử Minh Quang hít sâu một hơi, giọng nhẹ bẫng: "Ta à... lúc mới xuyên tới, vì khuôn mặt giống Phù Kim, chính là vị Phù thiếu tướng quân kia, nên bị kéo đi ngăn cản tai họa cho hắn. Sau đó Phù Kim một lòng đi ngao du giang hồ, làm hiệp khách lang thang, liền khoét nốt ruồi dưới mắt ta, để ta thay thế hắn hoàn toàn."

 

Hắn ôm mặt khóc.

 

"Khi đó ta tưởng rằng, sẽ không có ai đến cứu mình, ta đã bị vứt bỏ, liền chấp nhận trở thành Phù Kim. Người Phù gia chỉ cần một thiếu tướng quân là đủ, bọn họ hoàn toàn không quan tâm người đó là ai. Đúng rồi, ta... ta còn g-i-ế-t rất nhiều người, lúc đầu sẽ ghê tở-m phát nôn, sau lại thành quen. Lâm Bất Thu, người nàng trả giá nhiều như vậy để cứu, là một tên đao phủ đã tê liệt cảm tình."

 

Ta xoay qua ôm lấy Chử Minh Quang, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn.

 

"Không sao, mọi tội nghiệt, không nên để một mình ngươi gánh chịu."

 

Không giơ đao g-i-ế-t người trước cũng sẽ bị g-i-ế-t mà thôi, vấn đề không phải người cầm đao, mà vấn đề là thế giới này.

 

"Ta đến đây vì ngươi mà... Dù ngươi có biến thành thế nào, ta cũng phải mang ngươi trở về."

 

13.

Cuộc chiến giữa Việt - Yến kéo dài ngày càng lâu.

 

Ta vẫn tiếp tục dạy cho đám trẻ trong quân doanh đọc sách.

 

Hết giờ học, bọn họ vây quanh ta líu lo hỏi ai thể hiện tốt nhất.

 

Ta cười, lúc khom người thưởng kẹo cho đám trẻ, một tầm mắt từ xa nhìn ta chăm chú.

 

Ta cảm ứng được, nhìn sang.

 

Ta ngoắc tay với Chi Ngọc, ra hiệu cho con bé tới gần.

 

Chi Ngọc lại cứng đầu quay đi, lập tức chạy mất.

 

Mấy ngày qua, con bé thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt ta, nhưng chưa bao giờ chịu nói chuyện với ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com