Tiếng "không được" không kịp thoát ra khỏi cổ họng.
Ta như phát đ-iên muốn nhảy xuống hồ, Yến Độ ghì chặt ta, giam ta trong lồng ngực mình, hắn nói với ta: "Ngày mai bổn vương sẽ cho người lấp hồ, như vậy... nàng c-h-ế-t tâm rồi chứ?"
Ánh đèn leo lắt, gió lạnh thổi trên mặt hồ một đêm dài.
Ta nhìn nơi "Hồi Du" biến mất, toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn.
Yến Độ buông tay, mặc ta nằm rạp trên đất.
"Vẫn chưa sáng suốt ra sao? Nàng không về được nữa rồi. Thiên hạ rộng lớn, người nàng có thể dựa vào chỉ có bổn vương. Bây giờ bổn vương cho nàng một cơ hội lựa chọn cuối cùng." Yến Độ cụp mắt: "Chỉ cần nàng quỳ xuống bên chân bổn vương, nhận sai với bổn vương, từ nay về sau sẽ an phận thủ thường, nàng vẫn sẽ là mẫu thân của Chi Ngọc, là sủng thiếp của bổn vương."
Kế đó, giọng hắn trầm xuống, gần như cảnh cáo: "Nếu nàng không chịu... Vậy xét theo tội bỏ trốn, mưu sát chủ, nàng chỉ có thể làm tiện nô hạ đẳng nhất trong phủ."
Một bên được sống, một bên là địa ngục.
Ta nhìn đôi giày thêu chim tước chỉ vàng hoa lệ, không dính chút bụi bặm của Yến Độ ở trước mặt, chỉ thấy chói mắt vô cùng.
Hắn bảo ta nhận sai.
Nhưng ta đã làm sai điều gì?
Ta cứu một người, bị c-ư-ỡ-ng ép sinh con, từng bước từng bước bị phá hủy hy vọng trở về.
Đã từng đau khổ, đã từng thuận theo, đã từng giãy giụa, nhưng quanh đi quẩn lại... dường như làm gì cũng đều vô ích.