Theo Trăng Đuổi Thuyền

Chương 6



6.

Là một cơn ác mộng phải không...

 

Đôi mắt bị bịt kín, tối đen không thấy được chút tia sáng.

 

Dưới người trải tấm thảm lông thú nào đó, ngã lên trên, chỉ có thể ngửi được mùi hương não lòng người quanh quẩn không đi.

 

"Két."

 

Tiếng lồng được mở ra.

 

Ta hoàn hồn, rụt về sau, cho đến khi sống lưng chạm phải kim loại lạnh băng.

 

Yến Độ không tốn chút sức nào nắm được cổ chân kéo ta ngược trở lại.

 

Sau đó, hắn bóp cằm ta đổ thuốc vào.

 

Mắt không nhìn thấy, những giác quan khác càng trở nên nhạy bén hơn.

 

Đau đớn rậm rạp, chằng chịt lan khắp tứ chi bách hải, như có vô số sâu trùng cắn nuốt da thịt.

 

Dần dần, ta không còn nghe được, không còn ngửi thấy, không cảm giác được bất cứ thứ gì, chỉ còn lại dược hiệu phát tác nuốt chửng cả thần trí và tôn nghiêm.

 

Ta quơ quào trong không trung, cho đến khi bắt được bàn tay hơi lạnh.

 

Ta vội vàng áp mặt vào, nức nở lấy lòng.

 

Chủ nhân bàn tay đó cúi xuống đặt một nụ hôn như khen thưởng, cạy mở răng môi, đút một viên thuốc mới vào.

 

Đau đớn bị t-ì-n-h dục bao phủ, da thịt liền kề, nhiệt độ nóng bỏng lan tràn làm ta không ngừng được run rẩy.

 

"Không còn khó chịu nữa." Nam nhân trên người ta thở gấp, giọng nói tràn đầy khoái cảm thỏa mãn: "Sao vẫn còn khóc vậy? Uyên Nô?"

 

Cái tên kỳ lạ đánh thẳng vào thần trí hỗn loạn.

 

"Ta không phải Uyên Nô..."

 

Ta lắc đầu, âm cuối gần như khàn khàn vì quá hoảng hốt.

 

"Ta không phải Uyên Nô, tên của ta không phải Uyên Nô." Ta hoang mang cuộn người lại: "Tên của ta... Tên của ta là gì?"

 

Đây là năm thứ mấy ta xuyên tới thế giới này?

 

Con đường phía trước mờ mịt, con đường phía sau tăm tối.

 

Tiến hay lùi đều không có tự do.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bắt đầu từ khi nào, ngay cả tên mình ta cũng không nhớ nổi nữa rồi.

 

Yến Độ bình thản ôm ta vào lòng, ngón tay vuốt ve sau gáy ta.

 

Hắn tháo dải lụa đen che mắt ta, dưới ánh nến mờ ảo, ép ta nhìn vào mắt hắn, ý cười dần dần tràn ra trong mắt: "Nàng là Uyên Nô, Uyên phu nhân của bổn vương."

 

Rồi hắn đứng dậy rời đi.

 

Bỏ mặc ta ở lại sa vào trong bóng tối vô tận.

 

Không biết ngày đêm, chẳng rõ năm tháng.

 

Cuộc sống không thấy ánh mặt trời kéo dài quá lâu, cơn buồn ngủ luôn xâm chiếm, phần lớn thời gian ta đều chìm trong mộng.

 

Đến cuối cùng, ngay cả Yến Độ đút thuốc ta cũng không còn sức phản ứng, dường như ngay cả tri giác cũng đã tê liệt.

 

Yến Độ cười lạnh: "Nàng tưởng như vậy là ta sẽ bỏ qua cho nàng?"

 

Lời nói rơi vào tai, ta chỉ ngơ ngác nghiêng đầu, khuôn mặt không chút cảm xúc.

 

Nhưng dường như Yến Độ lại càng giận hơn, cúi xuống gặm cắn xương quai xanh ta, đến khi mùi m-á-u lan tràn trong miệng.

 

Khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân đã chuyển sang nơi khác.

 

Dải lụa trắng che trước mắt, làm nhòe đi ánh nắng quá đỗi chói chang.

 

Ta vậy mà không nhắm mắt, tham luyến đón lấy ánh nắng đó.

 

Có người đang nói chuyện, là một giọng nói rất quen thuộc.

 

"Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, nhưng không thể tiếp tục đút loại thuốc kia nữa." Người nọ dừng lại, rồi nói tiếp: "Cơ thể a tỷ yếu ớt, a tỷ sẽ không chịu nổi, lâu dần chỉ e sẽ trở nên si ngốc."

 

Yến Độ cười nhạt: "Ngốc cũng tốt, ngốc rồi sẽ không nghĩ đến mưu kế gì nữa, chỉ có thể ở lại bên bổn vương cả đời."

 

Người nọ tiếp tục khuyên: "Nếu điện hạ thật sự nghĩ vậy đã không mời thái y đến xem cho tỷ ấy."

 

Yến Độ không đáp.

 

Hắn vén rèm tiến vào, ngón tay lạnh băng xoa cằm ta.

 

"Còn muốn bị nhốt nữa không?" Yến Độ hỏi.

 

Ta co rúm lại.

 

Yến Độ bật cười, ý vị không rõ.

 

Mấy ngày liên tiếp sau đó, hắn không hề xuất hiện.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com